Có một ngày nào đó, khi đứng bên bờ biển, nhìn những bọt trắng mịn trên mặt nước, lòng tràn đầy cảm xúc, ta thấy mát mẻ, nhẹ nhàng và thư giãn, cảm nhận sự tương phản giữa sức mạnh và sự dịu dàng, giữa thoáng qua và vĩnh cửu. Những bọt biển hình thành những dạng sóng trông như núi, kết hợp với ánh sáng tạo nên khung cảnh hấp dẫn và sống động, tô điểm vẻ đẹp hùng tráng của biển. Bọt trắng xốp xơ tồn tại và biến mất chỉ trong thoáng chốc. Chúng là sự giao thoa giữa nước biển, không khí và ánh sáng. Những hạt bọt như hạt bong bóng nhỏ, đánh lừa mắt người với sự nhẹ nhàng và mịn màng. Khi ánh mặt trời chiếu xuống, bọt biển phản chiếu những tia sáng lấp lánh, hiện lên một khung cảnh thần tiên và mê hoặc không thể tả được.
Biển rộng lớn, không bến bờ, không ghềnh đá cứng rắn nào ngăn cản sức mạnh của nó. Trên mặt nước, sóng biển như những vũ công tài tình, nhấp nhô lên xuống, âm thanh sóng vỗ nghe như một bản giao hưởng tự nhiên, lòng người say đắm mênh mang. Và giữa tất cả những cuộc đua, những trận sóng dữ dội, bọt biển luôn nổi bật như những hạt nhẹ bay lượn thoáng qua không gian.
Bọt biển thể hiện sự sống và sự đổi mới của biển. Khi sóng vỗ bờ, nước biển trở nên sục sôi và xáo trộn. Các hạt bọt nhẹ nhàng bay trên sóng, như những ngọn lửa không ngừng cháy. Đôi khi, chúng có thể tạo thành những đám mây bọt tuyệt đẹp, khơi dậy niềm phấn khởi, trẻ trung cho con người.
Tuy nhiên, bọt biển chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi tan biến vào không gian vô hình, khi mọi thứ đang liên tục thay đổi. Chúng chỉ là sự thoáng qua của cuộc sống. Cái đẹp như bao thứ khác: bông hoa, sắc đẹp, tình bạn, tình yêu…rồi cũng nhạt nhòa, phôi pha.
Kinh Phổ Diệu cho ta biết rằng:
“Ba cõi phù du mây thu bay.
Sinh tử khác nào vũ điệu say.
Chúng sinh mạng mỏng như chớp lóe,
Trôi nhanh như thác đổ non ghềnh”.
Đoạn kinh nhắc nhở về tính vô thường trong cõi phù sinh. Cuộc sống trôi đi nhanh chóng, hướng về cái chết, giống như điệu nhảy say của vũ công, tia chớp trên bầu trời, chúng liên tục chuyển động và biến đổi không ngừng, dù chỉ trong nháy mắt. Ta không thể biết trước được cảnh giới và thời điểm cái chết đến với ta. Như kinh Suhllekha viết: “Cuộc sống của con người với đủ loại khổ não, không trường tồn, giống như bong bóng nước trước gió. Ta cần nhận thức rằng cuộc sống bình thường là điều kỳ diệu nếu ta có thể hít thở và tỉnh lại sau giấc mê dài”.
Bản chất cuộc sống là vô thường. Mọi người ít ai nhận biết được điều này bởi vì luôn bị cuốn vào vô số ham muốn, tham vọng, hạnh phúc và khổ đau… và cuộc đời trôi qua nhanh như chớp. “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt, trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt, rọi xuống trăm năm một cõi đi về” (Trịnh Côngh Sơn – Cõi đi về). Hãy dừng lại một chút trên hành trình vội vã để tĩnh tâm và suy ngẫm rằng thế giới này, không có gì tồn tại vĩnh viễn. Hãy nhận thức rằng kiếp nhân sinh như mộng mị, phù du để ta còn trân trọng và sống cuộc đời ý nghĩa hơn. Trên con đường phiêu bạt, hãy hướng về biển, hòa mình bay lượn cùng bọt biển, thả hồn mình vào những hạt nhẹ màu trắng, để cảm nhận sự quý giá và mong manh của thời gian, hiểu rằng mọi thứ đều thay đổi và trôi qua.