Có ai
Có ai
Ai mượn dùm tôi chút gió xuân
Vén mây cho thấy mặt chị Hằng
Da trời trong vắt như màu áo
Em xanh, đêm nào ta dưới trăng
Ai chia tôi với chút nắng mai
Như làn hơi ấm của tay ai
Nồng nàn như mối tình thơ dại
Như nụ hôn đầu hương ngất ngây
Ai gởi giùm tôi chút nhớ mong
Sao cứ đợi chờ như ngóng trông
Như có nỗi buồn vương mối nhện
Khắc trên trần, ghi trong mắt trong
Ai giúp tôi quên một nỗi buồn
Như dòng thác đổ, lớp mậy tuôn
Nỗi buồn rướm máu hồn tê dại
Trùng trùng như sóng biển đại dương
Ai chuộc giùm tôi tuổi ấu thơ
Thuở còn trẻ dại, dấu yêu xưa
Bên giường bóng mẹ hiền nghiêng xuống
Đêm ngủ tiên về trong giấc mơ
Ai gọi giùm tôi dĩ vãng về
Một thời yêu dấu cũng qua đi
Xuân xanh mười sáu, xuân vừa chớm
Xuân bước mau trên mái tóc thề
Ai cởi sợi dây nào trăn trối
Cột chặt đời tôi với nỗi đau
Tóc xanh quấn một vành khăn trắng
Trái đắng yêu thương hái buổi đầu
Ai cho tôi vay một tiếng cười
Lâu rồi đã tắt hẳn trong tôi
Tiếng cười cho dẫu như tim vỡ
Như có gì vụn vỡ, chia đôi
Ai cho tôi chút niềm hy vọng
Cho dù hy vọng rất mong manh
Như giọt sương mai đầu ngọn cỏ
Như khói lam chiều vương mái tranh
Lê Hữu Hiền
Thật nhẹ nhàng nhưng không kém phần lãng mạng
Cám ơn Thày
Viết tiếp vào đây
Bài này được trích trong tập thơ Mây Trắng của Thày
Cám ơn Thày Lê Hữu Hiền