Nhớ Trường ngày cũ

 

Tôi sinh ra và lớn lên ở Thủ Đức, vùng ngoại ô vắng vẻ yên bình, những con đường, góc phố là những kỷ niệm thân quen, thị trấn nhỏ chỉ hơi đông đúc vào ngày cuối tuần và đầu tuần đó là những ngày đường phố như rộng hơn, đẹp hơn với nhiều xe hơi đưa đón học trò ở những trường Nội trú trong Quận và trường Võ bị Thủ Đức.

Thời Tiểu học với hương cỏ và những cánh diều

Cuộc đời mỗi con người trong chúng ta có vô vàn kỷ niệm. Có buồn, có vui song cũng rất hạnh phúc mỗi khi hồi tưởng lại

Người ta nói mối tình đầu luôn làm ta nhớ mãi, với tôi những năm Tiểu học ở trường Tiểu học cộng đồng Nam Thủ Đức sẽ luôn trong ký ức, những kỷ niệm thơ ấu của những ngày chân ướt chân ráo cắp sách đến trường bao giờ cũng in đậm trong ký ức, tôi luôn ghi nhớ, nâng niu trân trọng nhất. Đó là những kỷ niệm khó phai mờ trong tiềm thức, tôi luôn có cảm giác thân thuộc với  trường và Thầy Cô đã dạy dỗ chúng tôi từ lớp Năm đến lớp Nhứt như hơi thở của mình vậy.

Trường  Nam ngày đó dãy phòng Hiệu trưởng rất uy nghiêm, học trò ít khi dám bén mảng, mấy dãy lớp đầu bằng gỗ vách ván cũ kỹ, nền lót gạch tàu đã mòn khuyết xỉn màu, mỗi phòng học được trang trí những dây trầu bà do học trò tự trồng và chăm sóc, lớp học tuy đơn sơ nhưng vô cùng sống động với những tranh treo tường lớn minh họa lại những truyện ngụ ngôn của La Fontaine …

Sân trường Nam Tiểu học rộng lắm, đặc biệt là rất nhiều cỏ, sau những ngày hè vui đùa cùng những thú vui đơn sơ thời bấy giờ như tắm sông, thả diều, đá dế, khi tựu trường nhìn sân trường thật lạ lẫm với rất nhiều cỏ, chúng tôi vô tư chạy nhảy trên đám cỏ này tận hưởng mủi thơm nồng của cỏ, mùi thơm bình dị như tôi và bạn bè tôi lúc ấy: vô tư không biết lo lắng điều gì chỉ biết ăn, học rồi chơi đùa. Sau giờ tan trường buổi chiều có một lớp tập võ mà Võ sinh là những nhóc tì Tiểu học và Thầy dạy là những quân nhân, có lẽ đây là lứa Võ sinh đầu tiên của môn Taekwondo học đường trong quận.

Ngày ấy chúng tôi hay vào Trung tâm Cao đẳng Sư phạm Kỹ thuật NguyễnTrường Tộ Thủ Đức (nay là trường Đại hoc Sư Phạm Kỹ Thuật) để thả diều, khuôn viên trường đựơc xây tường rào, bên trong là sân banh rộng lớn, chúng tôi tha hồ tung hoành, mệt thì nằm ra cỏ để mùi hương cỏ quen thuộc thoang thoảng trong gió và dõi mắt theo những cánh diều đang vời vợi trên cao. Lớp Nhì, rồi lớp Nhứt học trò rục rịch ôn thi vào Đệ thất bậc trung học, đây là kỳ thi tuyển nên ai cũng muốn chuẩn bị thật kỹ để có kết quả tốt nhất, Thầy Cô thì khỏi nói, cây roi mây được vận dụng tối đa để răn đe đám học trò ham chơi, nhưng trong lòng tôi biết Thầy Cô còn lo hơn cả chúng tôi. Đã vào hè, ngày thi cận kề, thôi kệ tiếng ve râm ran, kệ những buổi chiều lộng gió với những cánh diều thơ mộng, chúng tôi miệt mài học thi, kỳ thi quan trọng đầu tiên trong đời học sinh. Những trò nhỏ ngày xưa hồn nhiên, mải mê theo những cánh diều bây giờ ra sao? đã có những ai thành đạt, những ai dang dở cuộc đời, những cánh diều có được lộng gió tung bay hay đứt dây chới với rồi vướng lại tả tơi trên ngọn tre, bờ rào xóm nhỏ…

Thời Trung Học và những rung động tuổi học trò

Ngày dán bảng kết quả thi thật là hồi hộp, khi đã đọc thấy tên trên bảng kết quả, niềm hảnh diện,vui mừng ập đến, từng đám học trò kéo nhau chạy thật nhanh đến nhà Thầy Cô để khoe kết quả, chỉ có những mái đầu khét nắng và ánh mắt rạng ngời, không có cành hoa nào nhưng Thầy Cô giáo cuả chúng tôi rất hạnh phúc, cái xoa đầu thương mến lưu lại nơi chúng tôi những tình cảm dạt dào không thể nhạt phai.

Chúng tôi bước chân vào ngưỡng cửa Trung học. Trường trung học Thủ Đức lúc đó chỉ mới có mấy dãy nhà lợp tole trong khuôn viên làng đại học Thủ Đức, mặt trước là đường Đoàn kết, mặt sau là đường Bác ái. Những con đường quanh trường còn là đường đất đỏ hai bên trồng phượng vĩ và điệp bông vàng, rất đẹp, rất thơ mộng, những buổi có giờ trống chúng tôi kéo nhau ra con đường phía sau trường nơi có bóng mát của những hàng cây, những thân cây lúc ấy chưa lớn lắm nhưng đã có vài vết khắc thơ ngây tuổi học trò, chúng tôi chọc ghẹo nhau rồi ghép đôi, tuy miệng thì nói các bạn “Kỳ ghê” mà trong bụng vui hết biết, chỉ cần có dịp nộp bài nếu hai quyển tập của hai đứa nộp cạnh nhau là vui cả ngày, giờ hồi tưởng lại cảm thấy thời ấy thật thanh khiết. Dãy phòng tôi vào học lớp đệ thất nằm về cuối của trường, sát bên sân vận động, bên cạnh là nhà để xe học sinh, cửa sổ lớp ngày đó không có chấn song nên những học sinh nghịch ngợm có thể dễ dàng nhảy ào qua khi chuông báo hết giờ để lại cho khổ chủ chiếc xe đạp đả bị xì hết hơi xẹp lép cả hai bánh.

Năm tôi học lớp 8 trường đổi tên là trường Trung học Hoàng Đạo phù hiệu có nhiều màu cho các cấp lớp và sẽ tuần tự thay đổi sau mỗi niên khóa. Lên lớp 9 tuy chưa lớn nhưng cũng không còn nhỏ, ánh mắt chúng tôi cũng đã thoáng vẻ lo âu khi đêm đêm bầu trời sáng ánh hỏa châu, ầm ì bom đạn. Rồi tới năm lớp 10 chia ban, thêm giờ sinh ngữ 2, chúng tôi lần nửa làm quen với những thay đổi khi khi có thêm bạn mới nhất là những bóng hồng xinh đẹp nhưng cũng ngậm ngùi với những kỷ niệm có với bạn bè đã học chung nhiều năm trước

Năm 1975 trường đổi tên là trường THPT Nguyễn Hữu Huân, sau này có những dịp vào trường họp phụ huynh cho con ,tôi thấy trường đã thay đổi rất nhiều những dãy lầu khang trang, đẹp đẽ  thay thế những phòng học lợp tole ngày xưa, đi trong sân trường , ngồi lại chổ ngồi cũ lòng bồi hồi xúc động nhớ lại thời đẹp nhất của tuổi học trò mộng mơ và nhiều hoài bão, tôi tin rằng những học sinh ngày cũ dù trong hoàn cảnh nào, dù ở nơi đâu cũng sẻ rất nhớ Thầy Cô bạn bè

Để lại sau lưng là tuổi học trò, là kỷ niệm thời thơ dại, là tuổi trẻ… chúng tôi bước vào cuộc đời với nhiều hoài bão, năm tháng qua đi  những hình ảnh trong quãng đời đời đẹp đẽ đó vẫn hết sức lung linh, rực rỡ dù tóc có phai màu dù mắt có mờ đục tôi vẫn nhớ mãi trong lòng những kỷ niệm của thời học sinh để thỉnh thoảng tôi sẽ nhớ lại và mỉm cười …

Trần Phục Nghiệp khóa 8

You may also like...

2 Responses

  1. Thiệt là nhớ trường quá đi thôi. Cám ơn bạn Phục Nghiệp nhen

  2. Bài viết thật chân tình.
    Mong em góp thêm nhiều bài viết trên diễn đàn .

    HVC-LH

Leave a Reply