Hôm nay, tôi đi học. Tôi
đến một nơi có thầy và bạn nhưng không
phải trường mà đến một nhà hàng.
Thầy tôi bây giờ già nua: tóc bạc
phơ, da nhăn và giọng nói nhỏ và yếu hơn. Thầy vẫn trong chiếc áo sơ mi màu nhạt
và giản dị như ngày nào. Thầy
bước chân chậm chậm, giọng nói trầm
hơn.
Một trường bao
nhiêu là thầy cô nhưng bây giờ chỉ c̣n dăm thầy
cô. Ai cũng phai tàn theo thời gian. Một lớp
bao nhiêu là tṛ. Nam có, nữ có nhảy chân
sáo với dáng thanh mảnh. Môi cười
tươi xinh với ánh mắt trong vắt nh́n về
tương lai đầy hứa hẹn nhưng tṛ chỉ
c̣n vài mươi người tóc cũng bạc và cũng có
cháu nội ngoại... đầy nhà.
Lớp học của thầy
tṛ già không học trong lớp học ngày xưa dưới
mái tôn nóng bỏng giữa trưa hè. Lớp học đơn sơ
thầy tṛ cùng nhau đổ mồ hôi như tắm dệt
tương lai cho tṛ và cho quê hương này. Không ai than trời
nóng, không ai chê trời mưa không nghe được thầy
giảng... thầy chăm chỉ dạy và tất cả
tṛ chăm chỉ
học... nhưng bây giờ lớp của thầy
ở một nhà hàng, đoàn tụ thầy tṛ cùng nhau ôn lại
chuyện cũ.
Dạy và học cứ theo
thời gian chảy thành ḍng sông kư ức vào tim thầy và
tṛ. Trên ḍng sông thơ ngày ấy thầy là ông
lái đ̣ và tṛ như khách đi đ̣ ghé vào đoạn nhỏ
của ḍng sông. Nhưng kỷ niệm ai
đậm hơn ai, nào ai có hay? Thầy một thời
trai trẻ đầy nhiệt huyết với đám tṛ nhỏ
không những truyền dạy kiến thức mà cả tấm
ḷng của cha đến với con, chú với cháu, anh với
em... Tṛ sống một thời thơ mộng mới lớn
- lớn chưa đủ - con nít th́ không phải - thời
nghịch nghợm hơn tất cả mọi thời trong
đời người. Trêu bạn và ghẹo cả thầy
rồi khúc khích cười... Thày dạy tṛ nhỏ
hát, thày và tṛ lại cùng nhau ngồi làm báo, thày và tṛ làm huyên
náo cả góc trời làng đại học.
Cuộc cắm trại do các thầy tổ
chức ngày em chập chững bước vào trường
sao mà đơn sơ mới lạ với đứa bé vừa
thoát khỏi bậc tiểu học. Căn lều đầy
hoa và hôm sau các thầy nghe hàng xóm quanh trường than van: ”Ngày Tết mà học tṛ hái hết cả
hoa”. Học tṛ nghe thấy th́ rúc rích cười... Rồi
văn nghệ, làm báo... những hoạt động mới
lạ với tuổi học tṛ... chẳng bao giờ quên.
Những điệu hát mộc mạc, những câu văn
ngốc nghếch đâu c̣n nữa...
Rồi thầy và tṛ xa nhau
v́ tṛ ra trường và thày không c̣n ở lại trường
xưa… nhưng không nơi nào thày tṛ có thể găp nhiều
tiếng cười đến thế. Gặp nhau trên đường
đến lớp là bao chuyện để nói để
cười... cười nói đến nỗi không nghe bài
giảng. Thầy đi qua khẽ cốc vào đầu
th́ tṛ la toáng lên : ”Thưa thầy, thằng
T... đánh em” Cả lớp cười ồ. Thầy
cũng cười nhưng không dám cười giả làm mặt
nghiêm mắng tṛ.
Thầy cũng không gặp
ở đâu có những mái tóc dài và óng ả như học
tṛ gái ngày ấy. Tóc xanh
màu trẻ thơ hay màu thiếu nữ? Buổi sáng đi học
sớm chải chuốt mái tóc đen nhánh trước
guơng. Em mỉm cười với ḿnh với
đời cùng mái tóc ai cũng khen xinh. Khẽ vén tóc
sang một bên - h́nh như thế này hay hơn! Rồi đến
cổng trường với bước chân sáo em tung tăng khoe tóc đẹp hay tuổi em em
đẹp... Chợt nh́n lên thấy thầy đứng
trước mặt vội cúi đầu chào, chân sắp chạy
th́ thầy hỏi: Phù hiệu em đâu? Mái tóc đẹp
che phù hiệu??
Em mở to mắt và chợt nhớ ra vung mái
tóc và phù hiệu lộ ra một cách nghiêm chỉnh. Em phá lên cười và chạy nhanh vào lớp.
Ngày hôm sau nữ sinh đi học vén tóc sang một bên khi
đi qua cổng... Thầy có nhớ ǵ không thầy??
Lớp học của thầy
tṛ già ngồi im lặng nh́n nhau. Bao năm rồi thầy mập ra nhiều,
tóc trắng ra cả rồi nhưng giọng nói không thay
đổi - thỉnh thoảng
cà lăm mấy chữ - có lẽ những lúc ư nghĩ không
kịp với lời nói… thầy vẫn như xưa hay sờ
lên dây thắt lưng khi bối rối... thầy vẫn là
thầy xưa ấy...
Ai đă có t́nh thầy tṛ
tuyệt vời như chúng tôi không? Hơn 30 năm gặp lại thầy
tṛ chúng tôi vẫn t́nh nghĩa như xưa: kính trọng và
cung kính trước thầy mặc dù bây giờ thầy
không phạt ai cả, không cho ai điểm xấu cả. Thầy vẫn vui cười như ngày xưa.
Tṛ hỏi thăm sức khoẻ thầy.
Thầy hỏi tṛ có đi làm không - làm ǵ ở
đâu - c̣n làm chỗ cũ không? Rồi
thầy tṛ ôn câu chuyện xưa trong tiếng cười
vang.
Em muốn xin được
ngồi trong lớp mà thầy tṛ ta vẫn như xưa. Thầy dạy “Kiều”
như độ nào. Nhưng bây giờ trường lớp
cũ không c̣n nữa thay vào đấy là ngôi trường
khang trang mới và đẹp không c̣n dấu vết xưa…
Chúc cho thế hệ sau được hưởng
điều tốt đẹp. Một lần
nhớ trường, tṛ dậy sớm chạy đến
trường bắt gặp gương mặt tươi
xinh như ḿnh ngày xưa mà ḷng cứ nao nao không hiểu vui
cho lớp trẻ hay buồn cho tuổi đời ḿnh
đă rêu xanh.
Thầy ơi! Thầy có nhớ
trường xưa không? Một lần
đến thăm thầy đă hưu được vài
năm. Thầy tâm sự: Thầy nhớ trường
lắm. Hơn ba trăm ngàn học tṛ thầy
đă dạy - cả một đời vui buồn có học
tṛ. Thiếu tṛ thầy cảm thấy
cuộc sống cứ thiếu thiếu ǵ đó. Thầy
điện thoại cho tṛ người nối nghiệp thầy
đang là Hiệu Phó một trường trung học cơ
sở: cho phép đến trường và thăm tṛ nhỏ.
Nhưng thời gian ấy thầy vừa ốm
dậy với vóc dáng tiều tụy và y phục không
tươm tất. Ngẫm nghĩ rồi
từ chối lời đề nghị của thầy.
Đến hôm nay thầy già yếu lắm rồi không c̣n
đi gặp bạn bè hay người quen thân... Thầy có c̣n dịp nào đứng trước cổng
nữa không??
Bạn thân yêu ơi có lần
nào bạn đi bộ đến trường t́m lại
khoảnh khắc xưa.
Lối đi từ thị trấn lên trường ngày
xưa nhiều cây cỏ vướng bước chân nhỏ
dại mà nay nhà cửa san sát thềm lát gạch loang loáng
xanh đỏ đẹp biết bao. Ngày xưa tṛ ít đi
xe mà đi bộ nhiều nên buổi tan trường Thủ
Đức có con đường trắng và trên con con
đường này có bao mối t́nh học tṛ ngây thơ rồi
thoáng qua đi chỉ c̣n lại chút dư âm trong gió.
Bây giờ thầy thấy
thành quả. Đến các cơ quan trong quận đều có
mặt tṛ Thủ Đức xưa.
Kim Dung
(Khóa 6)