Năm mười tuổi, tôi về học lớp
nhất ở trường Nam châu thành B́nh Dương. V́
thiếu lớp nên lớp tôi học phải ngồi nhờ
ở một pḥng học của trường trung học
bán công Phú Cường gần ty tiểu học B́nh Dương.
Tôi thật ngỡ
ngàng trước cảnh vật chung quanh, đất rộng
ngựi thưa, đi học phải nhờ bố chở,
lúc biết đường, th́ đi bằng xe thổ mộ
hoặc xe "lam", nếu không có hai phương tiện
này có lẽ tôi phải ở nhà thôi. Địa danh th́ thật
là lạ lùng, lúc th́ gọi là Thủ Dầu Một, khi th́ gọi
là B́nh Dương, c̣n chỗ tôi học th́ gọi là ngă ba
cây Sao quỳ v́ có một cây cổ thụ cao ngất, gọi
là cây sao, phải hỏi thăm mới biết, đừng
mong t́m ra được tên đường.
Từ xóm nhà tôi ở
đến trường, dọc theo hai
bên đường nhựa, ruộng vườn bát ngát, cỏ
hoa cây cối um tùm, tươi tốt và đặc biệt
là người th́ như không thấy ai. Thật
là đầy hứa hẹn cho những việc đi
chơi câu cá, bắn chim, thả diều... mà tôi lúc nào
cũng thích cả.
Ngoài
việc đến trường để học ra, tôi chỉ
c̣n có việc rong chơi thôi, thật thoải mái vô cùng.
Không lâu sau, tôi đă quen được tất cả những
đứa trẻ xấp xỉ cùng lứa tuổi,
cũng có ít nhất trên mười đứa, cùng học ở
trường nam hay nữ châu thành B́nh Dương, hay lớn
hơn một chút,
th́ học ở bán công Phú Cường. Cả
đám không kể ǵ là trai gái, lớn nhỏ, hễ tập
họp lại là chí choé, không
thể biết trước là có chuyện ǵ sẽ xẩy
ra. Bao nhiêu là tṛ hấp dẫn như đánh đáo, bắn
bi, chơi u, kéo co, đẩy cây, đá banh... đều hấp
dẫn được lũ trẻ
thơ này.
Quy luật tự
nhiên cho cả bọn trẻ là cấm khóc, không thưa gởi
hay khiếu nại, vi phạm sẽ
không cho cùng tham gia các cuộc chơi, cả trai lẫn gái
đều mặc nhiên ưng thuận.
Một
buổi đá banh, mỗi bên độ bẩy tám đứa
trai gái lẫn lộn, một anh lớn (cũng chỉ 15,
16 tuổi) làm trọng tài, và nhiều người đứng
rải rác coi. Trong mấy phút đầu, bên tôi bị
thua ngay một quả, người tung
lưới lại con gái. Cả đám tức tối than
oán, có đứa la to:
-Cái con nhỏ
Xuyên đó chơi xấu dữ quá, nó thúc cùi chỏ mà trọng
tài cũng ăn gian không bắt....
Mỗi đứa
nói một câu nhưng vẫn tiếp tục đá, tôi lùi về
hàng hậu vệ, v́ bên kia công quá mạnh
và mau, và đúng như lời than văn, Xuyên giống như một
con beo con, chân th́ lừa, đá c̣n tay th́ xô đẩy, cào, ai
gần th́ huưch... cùi chỏ. Anh trọng tài quả ăn
gian thật, chỉ đứng cười trừ thôi,
trong lúc bọn nhỏ túm lại dành giật quả banh tưng bừng bất kể trời đất.
Một trái banh
rơi về phía tôi, phản ứng của tôi là chận lại
rồi đá thật mạnh về bên kia, bất ngờ
Xuyên lao vụt đến, hứng trọn quả banh vào nửa
mặt, banh vẫn bay về phía trước, c̣n Xuyên
chơi vơi nghiêng lại đàng sau, tay ôm lấy mặt,
ngă ngồi xuống. Tôi ngây người nh́n... Xuyên bật
khóc, một người ở ngoài chạy vào đỡ nó
ra khỏi sân, tôi ngỡ ngàng bước theo,
trong lúc cả bọn vẫn đá qua lại không ngừng.
Một lát sau tôi
lắc vai Xuyên, rụt rè hỏi:
- Xuyên... Xuyên... mày... có sao không?
Nó
chỉ lắc đầu không nói và cũng thôi khóc. Tôi chỉ đứng mải nh́n vào sân banh chứ
không trở vào đá tiếp, mỗi bên mất một, coi
như đều nhau.
Bất chợt,
có tiếng Xuyên hỏi:
-Sao mày không ra
đá mà đứng đây?
Tôi quay lại, thấy
nó đang nh́n tôi, và ấp úng trả lời:
-...Ơ...
thôi... mày bị đau lắm đúng không?
Xuyên hơi cười,
một bên g̣ má bị đỏ, nói:
-Tại gần
quá tao né không kịp... không sao đâu...
Thật
nhẹ cả người, tôi chỉ sợ nó oán tôi v́ trả
thù nó chơi xấu lúc đá banh thôi, trong khi tôi chẳng biết
thù ghét ai cả.
Sau lần đó, khi chơi đùa
những ǵ, Xuyên cứ nhất định phải ở
cùng phe với tôi, dần dần những đứa trẻ
chung quanh cũng thấy lạ nên hay chọc:
- Con nhỏ này sợ
mày đá trúng mặt nữa nên phải theo
phía bên mày...
Tôi
cũng đă chỉ nghĩ đến được
như thế thôi.
Những
lúc kéo dây, mỗi bên bốn năm đứa trẻ, giữa
là lằn gạch dưới đất, tôi luôn luôn phải
để Xuyên đứng trước. V́
ngoài sự kéo cho thắng, c̣n th́nh ĺnh "buông tay" để
cả một loạt đối thủ mất đà, ngă
chỏng vó lên trời. Nếu bị ngă,
th́ Xuyên không sợ bị người trước đè
lên. Tṛ chơi như thế rất buồn
cười và dễ dánh chửi nhau, nhất là đứa
đứng sau cùng. Hơn một lần,
tôi đă suưt trợn ngược mắt v́ Xuyên đă ngă lên
người tôi quá mạnh. Cứ như thế, bọn
trẻ nô đùa thật hồn nhiên thoải mái theo từng ngày.
Cuối
năm lớp nhất, chỉ có một ḿnh tôi bị thi tiểu
học, thế mới... ngơ ngác cả tâm hồn, chỉ
v́ tôi thiếu một kỳ thi lục cá nguyệt trong nửa
năm đầu, phải đậu bằng tiểu học
mới được tiếp nối bậc trung học.
Ông anh tôi về bắt tôi phải học ôn lại tất
cả năm để thi, tôi phải làm theo,
không được tự do nô đùa với đám bạn
trong mấy tháng hè. Tôi chả hiểu tại
sao, nhưng cũng vẫn y lời.
Ngày thi, bố tôi
chở ra trường Nam châu thành để thi, cũng có lẽ
mất khoảng hai ngày ǵ đó, thí sinh th́ càng lạ lùng
đối với tôi, v́ lẫn có cả những người
lớn tuổi và già cả nữa. Sau đó là tôi lại
được tự do nô đừa như cũ.
Trong xóm mấy phụ
huynh nói với nhau là thằng nhỏ này đi thi h́nh như
là primaire
primiếc ǵ th́ phải, tôi chẳng biết ǵ, bảo
đi thi th́ thi thôi. Ngày công bố kết quả,
bố tôi chở tôi đi nghe, cùng với ba bốn đứa
trẻ, trong đó cả Xuyên cũng có mặt. Bọn
tôi chẳng có hứng thú ǵ cả nhưng cũng cố
đứng nghe, măi đến lúc tên tôi được
đọc, bố tôi cười và xoa đầu tôi, anh tài
xế bế bổng tôi lên, phát vào đít mấy cái la to
lên:
- Mày thi một
cái là đậu c̣n tao thi mấy lần chỉ đậu...
trên ngọn cây thôi...
Cả bọn tôi
ngơ ngác chả hiểu ǵ, bố tôi vừa cười
nói:
- Chở bọn
nó đi ăn ḿ hay hủ tíu ǵ rồi về,
chiều rồi...
Lúc này chúng tôi mới
thực sự thật vui mừng...
Hết
mùa hè, chúng tôi trở lại trường và học chung một
lớp đệ thất. Tất cả bọn đi
xe đạp đến trường, chỉ có Xuyên là phải
đi xe "lam", cũng chẳng sao, tất cả lại
gặp đúng giờ ở trường thôi. Tôi cũng từng
đi xe lam trước đó, dù chỉ
mất hơn mười lăm phút xe chạy, nhưng chờ
đợi thất thường, thật không thoải mái
chút nào cả.
Một lần
tôi thấy nó đi bộ ra bến xe, liền tới hỏi
có đi chung không, nó ưng thuận liền và lên xe cho tôi chở đến
trường. Nó bảo bố mẹ nó không cho nó đi xe đạp v́ sợ tai nạn lắm,
nhưng chính nó lại muốn đi xe đạp cho vui và
tiện.
Tôi
g̣ lưng đạp, vừa nói chuyện để quên... mệt.
Có một đoạn giốc lúc đi xuống sợ ngă,
không dám chạy mau, lúc lên th́ cao quá, không thể nào đạp
được nổi nữa, hai đứa xuống xe
đi bộ lên dốc. Rồi Xuyên bảo để nó chở
tôi, thế là tôi ngồi đàng sau, cho nó đạp xe.
Tôi nghĩ nó
cũng khoẻ nhu tôi, v́ lúc đùa nghịch nó không chịu
thua ai bao giờ, hơn nữa đoạn đường
chỉ c̣n lại gần một phần ba thôi, thế là
tôi cứ ung dung ngồi đàng sau tỉ tê ca hát nho nhỏ.
Mới hát có vài đoạn th́ đă thấy xe
lạng quạng, nh́n nó thấy mồ hôi vă ra đầy
người, tôi giật ḿnh biết nó đă... hụt
hơi rồi, nên bảo nó ngồi lại đàng sau cho
đuợc việc.
Dĩ nhiên là tôi
đến trường sau những đứa bạn, tụi
nó túm lại chọc hỏi:
-Bộ hai đứa
mày đi lạc đường hả?
-Tại cái dốc,
lúc đi lên không nổi, hai đứa đi một xe nặng quá...
Một đứa
bảo:
-Sao dại quá vậy,
lúc xuống mày phải đạp thiệt mau th́ lúc lên mới
dễ...
Nhờ
biết được cái mánh lới nhỏ này mà tôi có thể
đạp một mạch về đến nhà, không phải
đổi tài xế nữa.
Học
đệ thất, khác hẳn với lớp nhất, mỗi
hai giờ là có thầy khác dậy, một hôm chúng tôi
được nghỉ hai giờ sau, được về
sớm. Thay v́ về nhà liền, cả đám rủ
nhau đạp xe gần khu ty tiểu học, ṿng vo ra chỗ
cây sao cổ thụ, nơi đó cây mọc thật nhiều, một vài con đường
đất nhỏ đi sâu vào
trong rừng, mà cành lá che gần hết lối đi. Th́nh ĺnh
một đứa reo thật to:
-Có trái sim...nhiều
lắm....
Cả bọn
quay nh́n lại, thấy nó vứt xe đạp, bước
tới bứt lẹ những trái sim đen đen bằng
ngón tay, cho vào mồm nhai nuốt, thế là tất cả
đều làm theo như vậy. Tôi biết cây sim lúc c̣n ở
miền Trung, hoa tim tím, c̣n trái th́ cũng
tím đen... nhưng chưa bao giờ ăn cả. Bây giờ
cũng làm theo lũ bạn bứt bỏ vào miệng nhai nuốt,
thấy cũng ngon, thế là bứt bằng hai tay rồi
cho ngay vào miệng nhai, từ từ đă len lỏi vào những
con đường nhỏ mà càng vào sâu bên trong lại chia
thành nhiều lối, như đan lấy nhau, chúng tôi y
như một bầy chim, xà vào, vừa ăn vừa đùa
giỡn om x̣m cả lên, mỗi đứa đi một ngả,
mê say ăn sim chín.
Bổng dưng
tôi giật ḿnh và nói thật to:
- Đừng
đi vô nữa, coi chừng lạc...
Tôi
nh́n quanh phát rợn cả người, chỉ cần không
để ư th́ vô phương t́m lại chỗ cũ.
Một vài tiếng hưởng ứng đâu
đó là nên đi ra về, thế là tất cả những
tiếng ồn ào di chuyển từ từ ngược trở
lại chỗ bắt đầu vào, chúng tôi gặp lại
nhau ở b́a rừng.
Một đứa
phá lên cười, hai ba đứa rũ
ra cười rồi cả bọn cùng cười giống
như điên dại. Càng nh́n nhau khi cười, lại
càng cười nhiều hơn, v́ môi đứa nào cũng
tím đen nham nhở, nh́n đă khôi hài, khi há miệng ra
cười răng lưỡi
đứa nào cũng đen ng̣m, trông lại càng kinh dị vô cùng... cả bọn cứ
cười đến đau cả bụng.
Thấy Xuyên
đứng gần đang cười, tôi ôm chặt nó, há miệng
nhe răng trước mặt nó kêu.. A...A, nó
giật ḿnh và hét lên lạc cả giọng nhưng vẫn
cười. Tôi buông tay, nó vùng ra xa rồi
bất thần nhẩy tới thoi một cái thật mạnh
vào ngực, khiến tôi loạng choạng lùi lại v́
đau, nhưng vẫn cười...
Sau đó chúng tôi
lếch thếch thu dọn cặp sách
lên xe đi về, dọc đường, thỉnh thoảng
lại cười lên từng hồi.
Đến gần
nhà chúng tôi tản mát ra, Xuyên xuống xe, mím chặt môi
đi nhanh về nhà, thằng Hoà ở trước nhà tôi,
nên hai đứa có lẽ cùng vào nhà một lượt, tôi
chợt cảm thấy lo sợ cho nó, v́ mỗi khi đi học
về nó phải thưa tŕnh với ba má nó là: thưa ba, má con đi mới
đi học về, quên nói là bị đ̣n liền, má nó rất
dữ, thường hay la mắng mấy đứa con, vốn
dĩ rất nghịch ngợm.
Tôi vừa cầm
cái bàn chải đánh răng th́ tiếng má nó đă lanh lảnh:
-Trời ơi,
đồ ôn dịch... bộ mày uống mực hả con...
điên nè... điên nè...
Không biết nó trả
lời sao chỉ nghe tiếng cán chổi bồm bộp và
tiếng nó ré lên từ trong nhà ra tới ngoài đường:
-Tui ăn có mấy trái sim chớ có uống mực
ǵ đâu... sao má đập tui dzữ dzậy.
Tôi tḥ mặt ra
xem, nó nh́n thấy lại nhe răng định cười
th́ má nó đă ra tới cửa la to:
-Có đi dzô xúc miệng
không?... hay mày muốn đứng
đó...
Tôi thụt ngay
vào đi đánh răng rửa miệng, may quá, hôm nay tôi về
sớm không phải lúc ăn trưa, nên
không mở miệng th́ có ai biết ǵ đâu...
Mỗi sáng cả
bọn lại thong thả đạp xe đi học, vẫn
con nhỏ Xuyên
gọn gàng, đi bộ ở phiá trước, khi tôi đến
là ngồi lên đàng sau xe, vẫn con đường nhựa
hai bên cỏ hoa tươi tốt, không khí thật trong lành,
vẫn con dốc cao, trường học... nhưng tôi lại
cảm thấy mọi thứ như thật mới lạ,
bắt đầu bừng sống lên, như chưa từng
có hôm qua. Và những buổi trưa chiều vui đùa, thời
gian như vô tận, buổi tối, ngày mai như thật
mông lung xa vời...
Một buổi
chiều, tôi thấy nóng nực, xong đá banh vội về
để tắm, Xuyên từ trong nhà tôi bước ra, chận
tôi ở bên cửa, tôi nh́n nó linh cảm như có chuyện
ǵ, mặt nó không có một nét cười như hằng
ngày mà tái hẳn lại, nó nh́n tôi đăm đăm một
lát rồi nói:
-Nhà tao sắp dọn
về Sài G̣n rồi...
Tôi ngây người
ra nh́n nó thật lâu rồi nói một câu thật ngớ ngẩn:
-Mày c̣n về lại
đây nữa không?
Bỗng dưng
nó mím môi lại, người rung động rồi nhè nhẹ
lắc đầu và quay đi.
Hôm nao, đôi môi
nhỏ nhắn đó mím lại để cố che đi mầu
sim tím thơ dại với cả trời vui thú, giờ
đây, nó cũng mím chặt như thế, nhưng lại
để ngăn nỗi thê lương tràn ngập
như biển rộng trong ḷng.
Tôi chỉ biết
ngây dại đứng nh́n theo mà ḷng
cũng đang ngập tràn cảm xúc.
Nếu bảo mầu
tím của Nguyễn Hữu Loan trong bài thơ “Mầu Tím Hoa
Sim” đă bao trùm cả đồi núi, ngậm ngùi đến
tận ḷng người qua nhiều thế hệ, th́ mầu
tím trong tôi lại vụng về, đơn sơ, thấp
thoáng chỉ ở trên môi Xuyên thôi, nhưng nó đă ban cho tôi những
giây phút ngây dại... măi c̣n vương vấn.
Lối mộng hoa sim ngập núi đồi.
Môi em giọt tím nhuộm hồn tôi
Ngày đi giă biệt buồn không nói
Để lại bên ḷng sắc hoa thôi.
-Ai bảo trẻ
con không biết ǵ nào!
Măo Nguyễn
(Khóa 1)