Một điều giấu kín trong tim con người
là điều giấu kín thôi
Trịnh Công Sơn
Một
giọng nói khao khao kèm với mấy tiếng cười
ngắn vang lên từ bên kia điện
thoại, vừa xa xôi vừa quen thuộc: “H.!... N. đây!... Ba mươi mấy năm rồi! Nhớ không?”... Quên làm sao
được cái cô bạn mít ướt hơi tí là khóc
nhè. Mà không khóc nhè th́ lăn đùng
ra xỉu làm cả lớp hoảng hồn. Nhưng
mà nhớ th́ nhớ đến chừng nào?
Chúng tôi bắt đầu học cùng từ năm
lớp Tám khi chương tŕnh giáo dục được
đổi mới và các lớp được tổ chức
lại, lớp nào cũng có cả nam và nữ sinh.
Mười ba mười bốn tuổi, cái tuổi ngỗ
nghịch của lũ con trai mới lớn,
cái tuổi bắt đầu mơ mộng của các cô gái
mới dậy th́. Lớp học có ba dăy bàn,
dăy bên trái là nữ sinh, dăy bên phải là nam sinh. C̣n dăy giữa th́ con gái ngồi ở ba bàn đầu,
từ bàn thứ tư trở xuống là con trai. Đầu
năm ai muốn ngồi đâu th́ ngồi, nhưng đến
giữa năm các cậu nghịch ngợm nhất bị
thầy chủ nhiệm bắt sang ngồi dăy giữa, ngay
sau mấy bàn con gái. Thầy làm thế cốt
để tách rời các “quỷ sứ nhà trời” này ra khỏi
các bạn trai khác cho bớt phá phách. Ngờ đâu,
chính sách "chia để trị" ấy của thầy
chủ nhiệm đă thật sự sai lầm! Là v́ chỉ sau một thời gian ngắn cho quen
nước quen cái, các đệ tam quỷ này vẫn chứng
nào tật nấy, hơn nữa lại càng đắc
địa v́ có ngay các bạn gái hiền lành phía trước
làm mục tiêu cho những tṛ quỷ quái. Các cô gái cũng
không phải tay vừa! Nhiều
cậu trêu ghẹo vào đă mấy phen bị hố to, có
khi c̣n bị vác dép ném cho chạy tơi bời. Nhưng N. th́ khác. N. ngày ấy trông rụt rè
nhỏ bé nên đă nhanh chóng trở thành nạn nhân cho những
tṛ tinh quái của các bạn trai rắn mắt.
Tôi
ngồi ở đầu bàn thứ nh́, dăy bên phải, nên chỉ
khẽ quay đầu lại là thấy N., đôi mắt đen
xoe tṛn và miệng cười với chiếc cằm
hơi đưa ra trước. Môt hôm, giáo sư
vừa bước ra khỏi lớp, tiếng ồn ào
đă dậy lên như mọi lần. Ngoái
nh́n lại, tôi ngạc nhiên thấy N. đang gục đầu
xuống bàn, khóc thút thít. Phía sau, mấy
tên nghịch ngợm đứng lố nhố, đứa
lo lắng nh́n, đứa cười nhăn nhở.
Th́ ra các cậu tranh nhau cây bút máy, không biết vô t́nh hay cố
ư vẩy mực văng lốm đốm vào tà áo dài trắng
của
Năm
học qua đi nhanh chóng với những cơn mưa
đầu mùa mang theo từng ngày tháng thần
tiên của tuổi học tṛ. Năm sau, chúng
tôi lên lớp Chín. Các cô gái đă bắt đầu biết
điệu, biết ửng hồng đôi má quanh những
ánh mắt hay câu nói vu vơ. Các cậu
con trai bớt nghịch ngợm, một hôm thức dậy
thấy ḿnh vỡ tiếng, đổi giọng khàn khàn. Năm ấy, chiến tranh bỗng trở nên khốc
liệt. Sau một "mùa hè đỏ lửa",
lệnh đôn quân mang những thanh niên học trễ vào
chiến trường sớm hơn trước. Mấy
đứa học tṛ mới vừa năm ngoái đây c̣n là
những đứa trẻ con tinh nghịch, cuối năm
lớp Chín đă có đứa phải từ giă bạn bè
lên đường nhập ngũ. Kỳ thi Đệ nhị Lục cá nguyệt vừa
xong, nghỉ hè đă gần kề. Đó
là lúc tôi thường bận rộn lên văn pḥng giúp các cô
giám thị cộng điểm. Ngày ấy, pḥng giám thị
chỉ có mỗi một máy tính quay tay, mà
mấy lớp tranh nhau dùng. Ba mươi mấy năm rồi
tôi vẫn không quên cái tiếng lạch cạch khi chiếc
cần quay máy tính được kéo xuống và những con
số ngoằn ngoèo in lờ mờ lên cuộn giấy nhỏ...
Ngày phát
điểm thi môn Toán, tôi nôn nao vui bao nhiêu th́ thấy N. lo lắng
ủ dột bấy nhiêu.
Tôi để ư thấy giáo sư gọi N. lên
nói nhỏ điều ǵ. Tôi lo cho N. v́ chắc đó
không phải là tin lành. Các bạn nhận
điểm thi xong ồn ào ra về, lớp chỉ c̣n lác
đác vài người nhưng N. vẫn không rời chỗ
ngồi. Bỗng N. gục đầu xuống bàn, hai
vai rung động! Tôi buông cặp xuống, đứng ngẩn
người ra không biết phải làm ǵ, cái ngẩn ngơ
khờ khạo của thằng con trai mới lớn lần
đầu tiên thấy con gái khóc và thấy ḿnh như một
người hùng cần phải làm một cái ǵ, nhưng vẫn
không biết phải làm ǵ cho phải? Một
lát, N. thôi khóc, h́nh như cảm thấy có người
đứng gần nên xấu hổ không dám ngẩng đầu
lên, vẫn úp mặt xuống bàn. Tôi nh́n quanh t́m kiếm,
mong có được một cô bạn nào đến an ủi
N.. Nhưng lớp đă vắng ngắt
chỉ c̣n tôi với N. Hồi lâu, tôi nhẹ nhàng bước
đến bên và ngồi xuống cạnh N, cứ ngồi
đó mà chẳng biết nói năng chi. Giá mà N. đừng
làm sai một câu toán nhỏ ở cuối bài. Giá mà giáo
sư đă chấm nới tay hơn một
chút… Giá mà tôi đă có thể thay đổi được
con số… th́ bây giờ N. đâu có ngồi đây khóc? Trong
ánh nắng trưa hè rực vàng sân trường vắng, tiếng
thút thít của N. làm cho tôi thấy ân hận
như chính ḿnh đă cho N. điểm xấu. Lâu lắm…, không biết là bao nhiêu thời khắc
đă trôi qua. Cuối cùng, h́nh như tôi đă nói ǵ với
N., h́nh như là những câu an ủi vụng về, ngập
ngừng, nhỏ nhẹ mà tôi cũng không rơ nghĩa. Bỗng
N. ngẩng mặt lên, đôi mắt tṛn đen láy đẫm
nước mắt ngước nh́n tôi trong một thoáng thật
nhanh, rồi lại úp mặt xuống cánh tay
lẩn trốn. Ngày ấy sao tôi khờ khạo quá! Thấy
tội nghiệp N. như tội một cô bạn nhỏ
không may mắn, hay như thương xót một con bồ
câu ướt cánh có đôi mắt đen ngây thơ đang
len lén nh́n ḿnh. Tôi chỉ muốn vỗ về, an ủi để mong làm khô đôi cánh ướt
bằng tấm ḷng chia sẻ. Thuở đó, tôi chưa biết
nếm hương vị của trái cấm, dù trong ánh mắt
ngập ngừng của N. tôi thoáng thấy một cái ǵ rất
lạ, rất nguyên tiêu trong trắng, nhưng cũng rất
mong manh mà tôi không bắt kịp. Chỉ có thế thôi!
Năm sau lên lớp
Mười, tôi theo ban Toán. C̣n N., tuy
đă thoát qua kỳ thi lại cuối năm nhưng toán
đă là một cái ǵ ám ảnh N. rồi nên chúng tôi không c̣n học
chung lớp nữa. Thỉnh thoảng, thấy nhau ở
sân trường, N. vẫn nh́n tôi cười nhẹ, ánh mắt
đen tṛn vẫn có một điều ǵ là lạ mà tôi vẫn
vô t́nh không hiểu rơ… Rồi xuân qua hè đến... Thêm một
năm học qua nhanh... Chúng tôi dần lớn như những
con chim mọc lông mọc cánh. Rồi tôi biết thế nào
là hương vị của những rung động đầu
đời, những ngọt ngào yêu dấu của tuổi
học tṛ, những bài thơ vụng dại, những lúng
túng hẹn ḥ, những câu nói quanh co giả vờ không hiểu
mà vẫn cứ xấu hổ vùng vằng... Chung
quanh tôi là thầy thương bạn thiết, là tiếng
cười, là sách vở, là mộng mơ, là hy vọng
ươm đầy. Quăng đời ấy
với tôi thật êm đềm tươi đẹp.
Tôi đă nhận thật nhiều, và tôi cũng đă chia sẻ
thật nhiều, thật nhiều những nụ cười
vui tươi rạng rỡ mỗi buổi tan trường
về, bên một tà áo trắng... Thật vô t́nh, tôi đă
quên mất N. với đôi mắt đen tṛn ánh ngây ngô
như chứa chan một điều ǵ mà ngày ấy tôi
không kịp nhận ra... Hết Hè lớp
Mười Một, bắt đầu năm học cuối,
tôi không thấy N. vào học nữa. Khi
được biết về một điều bất hạnh
đă xảy đến cho N., tôi bâng khuâng tự hỏi N.
có khóc nhiều lắm không? Có ai ở đó để
an ủi N. không?... Nhưng
rồi thời cuộc bùng lên tràn lấp vào cuối năm
học ấy. Rồi nhịp đời dâu bể cuốn
băng đi những kỷ niệm êm đềm và những
giấc mộng vàng của một thời niên thiếu. Những
đứa học tṛ ngẩn ngơ vĩnh biệt mái
trường thân yêu, như những con chim ĺa tổ, bay
đi với đôi cánh ngậm ngùi chao đảo...
Ba mươi mấy
năm trôi qua! Biết bao nhiêu nước đă chảy
dưới chân cầu, bao nhiêu mây đă trôi trên đầu
những đứa học tṛ ngày xưa mái tóc nay dần
đốm bạc… Qua điện thoại, những tiếng
cười ngắn sau câu nói nghe rất trẻ con của
N. vẫn không khác xưa là mấy, nhưng giọng nói khao
khao giờ đây đă mang theo dấu ấn của thời
gian. Tôi bỗng xót xa nghĩ đến những
chua cay trong đời đă phủ lớp dạn dày lên tâm
hồn người bạn gái nhút nhát năm xưa.
Chúng tôi mừng gặp lại nhau vẫn c̣n khỏe mạnh,
và tôi thầm phục N. đă can đảm vượt qua
bao cay đắng trên đời để ngẩng cao
đầu hănh diện làm một người mẹ Việt
Người bạn nhỏ
năm nào! Nếu ngày đó tôi trưởng thành hơn một
chút, hay nếu bạn khóc nhè muộn hơn một chút (!)
th́ có lẽ cuộc đời đă rẽ sang ngă khác! Tôi viết ra đây như một lời xin lỗi
đối với người bạn học năm
xưa, người đă dành cho tôi những cảm xúc ban
đầu thật nhiều ưu ái mà không hề nhận lại.
Quăng đời niên thiếu của tôi ngày ấy
có thể đă không là như vậy, nếu bạn không âm
thầm giữ lấy một ḿnh điều mà lẽ ra
tôi phải hiểu. V́ nếu ngày đó
tôi đă hiểu, chắc hẳn tâm hồn non nớt
nhưng nhiều t́nh cảm của tôi đă phải mang một
vết thương nho nhỏ. Vết
thương nào cũng có khi rỉ máu khiến những ngày
tháng thần tiên nhất có khi cũng bị hoen mờ.
Đường đời xuôi ngược chúng ta đă
không cùng bước đi và cũng không ngờ có bao giờ
gặp lại, nhưng tôi luôn cầu mong cho bạn gặp
được mọi điều may mắn.
Nguyễn Hưng
(Khóa 7)