Trong
đời sống, có những việc ta mới trải
qua mà đă như ch́m vào quên lăng. Ngược lại, có
những việc xảy ra từ rất lâu mà vẫn
như vừa mới hôm qua. Bỏ qua những phân tích sinh
học, đôi khi ta tự hỏi điều ǵ đă
khiến tâm hồn và trí óc ta có một sự bất công
như thế?
Chúng
ta ai cũng có một thời thơ ấu và những vui
buồn nhớ măi. Một lần, khi tôi chừng năm sáu
tuổi, chiếc lồng đèn h́nh con dế màu xanh lá cây
xinh đẹp đă bùng cháy tiêu tan ngay trong đôi tay bé
nhỏ giữa đêm Trung Thu, khi đứa bé tôi đang nao
nức chuẩn bị lên đường cùng lũ trẻ
rước đèn quanh xóm. Đến suốt đời,
có lẽ không có ánh trăng rằm nào tang thương
ảo năo với tôi cho bằng ánh trăng đêm Trung Thu
năm ấy! Gần đây, xem một cuộc tranh tài
của Thế Vận Hội 2008 trên màn ảnh truyền
h́nh, tôi thấy những khuôn mặt rạng ngời
niềm vui của những ngày lễ lớn. Những ánh
mắt rực sáng hạnh phúc, những nụ cười
hồn nhiên trẻ thơ, những cánh tay reo mừng theo
từng nhịp bóng lăn. Tương phản là những
gương mặt nặng mối ưu phiền, những
bàn tay chống cằm im lặng, và cả những giọt
nước mắt thất vọng tuôn trào. Bao nhiêu người
từ những quốc gia xa xôi trên trái đất, v́ sao hôm
nay họ cùng về đây, già trẻ nam nữ hàng ngàn hàng
vạn cùng nhau bộc lộ những t́nh cảm trung
thực và hồn nhiên nhất ở một nơi công
cộng? Rồi ngày mai, khi họ rời khỏi nơi này,
dù với chiến thắng hay thất bại của
đội nhà, những ǵ họ mang theo vào kỷ niệm chắc
chắn sẽ măi c̣n là h́nh ảnh của một ngày lễ
hội tưng bừng mà họ sẽ tiếc nuối
kể lại với nụ cười và ánh mắt long
lanh cho đến nhiều năm tháng về sau.
Một
người bạn thân có lần tâm sự với tôi
rằng anh có một cuộc sống vợ chồng không
hạnh phúc kéo dài đă hơn hai mươi năm. Trong
suốt thời gian dài đằng đẵng ấy,
biết bao là sóng gió trong gia đ́nh, tuần nào tháng nào
cũng có. Thế mà khi tôi hỏi anh rằng lần vừa
rồi anh chị đă to tiếng với nhau về
chuyện ǵ, th́ anh đă ngẩn người ra không nhớ
nổi! “Th́ cũng chỉ là những bất đồng cũ
rích như từ hai mươi mấy năm nay thôi!”... Một
người bạn khác, có đôi chút địa vị xă
hội trong cộng đồng nơi anh sinh sống nên
thường được mời đi dự những
buổi tiệc tùng cưới hỏi liên miên. Thế mà
anh cũng đă ngỡ ngàng không trả lời
được khi tôi bất chợt hỏi anh rằng tuần
trước anh đă đi ăn đám cưới ai? Anh
chỉ biết đại khái là em hay cháu ǵ đó của
một ông luật sư quen thường có những quan
hệ công việc với anh: “Đến một lúc cho có
lệ rồi về, thế thôi!”
V́
sao đứa bé năm xưa vẫn nhớ suốt
đời nỗi buồn của một đêm Trung Thu
với chiếc lồng đèn cháy rụi trong tay? V́ sao khán
giả của trận tranh tài Olympics không quên
được những tiếng ḥ reo hay thở dài
thất vọng của nhịp tim ḿnh một ngày vui trong một
tṛ thể thao giải trí? Mà ngược lại, v́ sao người
chồng lại không nhớ nổi lư do ǵ vừa to
tiếng với vợ đến sứt mẻ hạnh
phúc gia đ́nh? Và người khách đến dự đám
cưới mà chẳng hề quan tâm đến cô dâu chú
rể là ai? Tôi không biết nhiều về triết học
hay tâm lư học. Cho nên, tôi chỉ có thể tự vấn
ḷng ḿnh để mong t́m ra câu trả lời cho những
điều nêu trên một cách chủ quan và phiến
diện.
Dưới
một cái nh́n đơn giản, th́ ai cũng biết
rằng niềm vui dễ dàng đưa đến hạnh
phúc. Một đời sống không có niềm vui là một
đời sống xác xơ, hoang mang và mỏi mệt.
Đàn chim ríu rít vui v́ t́m được miếng mồi;
đứa bé mừng đón mẹ về chợ;
người yêu vui v́ gặp lại người yêu; người
ốm mừng v́ hết bệnh; kẻ đắm tàu mừng
v́ được cứu vớt; và c̣n nhiều, nhiều
nữa những niềm vui trong đời làm sao kể hết…
Có niềm vui sầm sập đến như nước
vỡ bờ. Có niềm vui lâng lâng như hồn say men
rượu. Có niềm vui nhỏ nhoi như tiếng sênh
phách lẫn trong tiếng đại hồ cầm của một
bài giao hưởng lớn. Buổi sáng, ta thấy vui sau
một giấc ngủ ngon thức dậy nh́n ngày mới
bắt đầu. Buổi trưa, ta thấy vui v́ màu nắng
dịu dàng trải trên giàn hoa tím. Xế chiều, vui v́ t́m
thấy một vần thơ, nghe lại một câu hát cũ.
Tối đến, vui với mùi thơm của cơm
gạo trong không khí gia đ́nh. Đêm về, vui v́ ánh
trăng hiền ḥa theo chân những cặp t́nh nhân rong
ruổi... Nhiều người đă chọn "mỗi ngày một niềm vui"
để sống và để "đến trong cuộc đời" (trích Trịnh
Công Sơn). Tôi thấy làm như vậy vừa khiêm
tốn vừa phung phí quá! V́ lẽ không ai bắt buộc ta
phải chọn lấy có mỗi một trong bao nhiêu niềm vui nho nhỏ mỗi
ngày và bỏ phí đi bao niềm vui c̣n lại. Sao ta không tận
hưởng tất cả những niềm vui đơn
sơ ấy để tô bồi cho cội nguồn
hạnh phúc đời ta? Có chi mà cần phải chọn
lựa, trừ khi ta không có cả cái quyền được
hưởng thụ hết những
niềm-vui-rất-con-người ấy trong đời
sống, hay là đời sống quanh ta đă nghèo nàn
đến nỗi chỉ đáng có được một niềm vui nho nhỏ mỗi
ngày? Tuy nhiên, nếu quả thực đời sống
chỉ cho ta có ít niềm vui thực, th́ cũng không nên
vơ vào những cái vui bâng quơ, cái vui gượng
gạo mà làm ǵ.
Có
một câu thơ Apollinaire mà tôi rất thích: "La joie venait toujours après la peine", tạm
dịch: "Măi măi niềm vui
theo sau đau khổ". Nhưng tôi muốn
được thay đổi chữ cuối cùng thành "la tristesse" (nỗi
buồn), v́ tôi e rằng khổ đau, một cảm xúc
quá mănh liệt sẽ giết đi niềm vui, không như
nỗi buồn chỉ như một nốt giáng trong khuông
nhạc trước khi trở về giọng chính, hay như
một áng mây thu cho bóng tối lướt qua để
rồi ánh trăng lại dịu dàng soi tỏ. Nếu
như ta được phép mượn câu thơ Apollinaire để
đem ra nhào nặn mổ xẻ - một điều ta
không được phép làm khi ta đọc thơ như là thơ, nhưng may thay, ở
đây ta đang phiếm luận chứ không đọc thơ - th́ mệnh đề
trên vẫn rất đúng nếu được
đảo lại: "Măi măi
nỗi buồn theo sau niềm vui". Đó chính là cái
cảm giác của cuộc vui
nào rồi cũng đến lúc tàn, của "Hạnh phúc nào không tả
tơi không đắng cay!" (thơ Ngô Đ́nh
Vận).
Nếu
niềm vui là điều kiện cần để dẫn
đến hạnh phúc, th́ có thể nói nỗi buồn chính
là điều kiện đủ để hạnh phúc
được vẹn toàn. Không có những thoáng âu lo th́ t́nh
yêu không nồng nàn thơ mộng. Không có đợi mong và
biệt ly th́ làm ǵ có sum vầy hội ngộ? Nỗi
buồn như cánh chim chiều lạc loài, như ánh
mắt đứa bé trông chờ mẹ về, như
người t́nh xưa xa xôi chỉ một lần gặp
lại. Nỗi buồn có khi mong manh che dấu như
những sợi tóc bạc chớm hiện trên mái
đầu sương phụ, có khi tức tưởi nghẹn
ngào như một bài thơ lạc vần nghèo ư, có khi
rền vang như tiếng chuông chiều loang loang trên ḍng
sông dĩ văng. Dù mênh mang hay sâu lắng, nỗi buồn cũng
thường làm cho tâm hồn ta trở nên đơn
độc nếu thiếu vắng niềm vui theo sau bù
đắp. Và ngược lại, niềm vui cũng
sẽ không nổi bật rạng ngời nếu không có
nỗi buồn kéo đến để ta nhận ra
rằng ngày vui đă thoáng qua mau!
Nếu
ta chấp nhận quan niệm nêu trên để nh́n hạnh
phúc như là sự kết hợp vẹn toàn giữa
niềm vui và nỗi buồn, th́ phải chăng một
cuộc sống hạnh phúc là một chuỗi tháng ngày vô
tận mà niềm vui và nỗi buồn nối tiếp theo
nhau không dứt? Nói cách khác, phải chăng sự thiếu
vắng hạnh phúc là kết quả của một
đời sống nhàm chán và nghèo nàn cảm xúc?
Tuy
nhiên, không phải tất cả cảm xúc vui, buồn mà ta
nhận được hàng ngày đều có thể được
gọi là niềm vui hay nỗi buồn, những
niềm vui nỗi buồn mà nếu nối kết theo nhau
sẽ làm nên một chuỗi thời gian hạnh phúc. Mức
độ của buồn, vui thường được
đo bằng những cây thước vô h́nh của tâm
hồn mỗi người. Trước cùng một sự
việc xảy ra mà giác quan chúng ta thu nhận
được, có người thấy buồn hay thấy vui
nhiều hơn người khác. Hơn nữa, vui buồn
cũng không tồn tại măi măi, mà sẽ bị một
sức mạnh vô h́nh dần dần bôi xóa trong tâm hồn con
người: Sức mạnh của thời gian! Vậy th́
điều ǵ đă có thể làm cho những cảm xúc vui
buồn tồn tại để trở thành những niềm vui hay nỗi buồn liên kết mang đến cho chúng
ta ư nghĩa của hạnh phúc?
Đến
đây, ta hăy quay lại những mẩu chuyện ở
đầu bài này. Nếu chiếc lồng đèn yêu quí không bị cháy rụi trong đêm
Trung Thu ngay trước cái giờ phút huy hoàng nhất
của niềm kiêu hănh trẻ con năm xưa, th́
đứa bé tôi đă có được một đêm Trung
Thu rước đèn êm ả, vui sướng như
mọi lần vui con trẻ khác. Và sang năm, đứa bé
ấy lại sẽ có một lần vui tương
tự, và cứ thế cho những đêm Trung Thu kế tiếp
cho đến khi rước đèn không c̣n ǵ là vui với
nó nữa v́ thời gian đă xuất hiện và đă làm
cho nó lớn. Có bao nhiêu đứa trẻ đă nhớ
lại hết tất cả những đêm Trung Thu
rước đèn b́nh thường trong đời, cũng
như có bao nhiêu người lớn đă nhớ hết
những buổi tiệc vui sinh nhật đă qua, nếu
mỗi năm đều có một lần vui đều
đều, vui vừa vừa như thế? Tuy nhiên, chắc
chắn đứa trẻ sẽ không quên một đêm Trung Thu vui sướng nào đó mà
chiếc lồng đèn đẹp lạ lùng của nó đă
được những đứa trẻ khác trầm
trồ thèm muốn khiến nó hănh diện đến
chảy nước mắt. Và chắc chắn nó cũng
không quên được cái đêm trăng rằm mà niềm
kiêu hănh của nó bỗng chốc cháy bùng tiêu tan thành tro
bụi khiến nó đành ngơ ngẩn đứng ngoài
cuộc vui chơi với hai bàn tay không. Tương tự,
chúng ta sẽ nhớ măi lần sinh nhật của nụ
hôn t́nh yêu đầu tiên, hay lần của những đổ
vỡ cuối cùng, hơn là vài chục lần vui buồn
chung chung, vậy vậy… Những cảm xúc vui buồn sâu
đậm, khác thường và chân thật mới chính là
những niềm vui và nỗi buồn của hạnh phúc trong đời, mà
chúng ta thường cho một tên gọi, một góc nằm
vĩnh viễn trong trí nhớ: những Kỷ Niệm.
Khán
giả của trận tranh tài thể thao Olympics sẽ không
nhớ măi kỷ niệm đó, nếu mỗi năm đều
có một lần tranh tài và lần nào ông ta cũng có mặt
một cách đều đặn như nhau. Người đàn
ông đă không nhớ nổi lư do ǵ đặc biệt
khiến vợ chồng ông to tiếng mấy hôm
trước bởi v́ những việc tương tự
đă tái diễn hàng trăm lần trong suốt hai
mươi năm qua. Và người thực khách dự
đám cưới cũng chẳng thèm để ư
đến cô dâu chú rể bởi v́ đă từ nhiều
năm, một tháng đôi lần ông phải đi dự
những đám cưới như thế một cách
bất đắc dĩ. Những cảm xúc, cho dù mănh
liệt nhưng lập đi lập lại khiến thành
thói quen như sự tranh căi trong gia đ́nh, hay hời
hợt nhàm chán như đi ăn cưới mà không rơ
cưới ai… đều không phải là những nỗi buồn hay niềm vui sâu đậm hay
chân thật đủ để được dành cho
một góc nằm vĩnh viễn trong tâm khảm. Đó
không phải là những kỷ
niệm. Nói cách khác, một vạn lần vui buồn gượng
gạo không chân thật và không có chiều sâu vẫn không
tạo nên những chuỗi cảm xúc hạnh phúc cho bằng
những niềm vui và nỗi buồn sâu sắc xảy
đến một đôi lần như cuốn xoáy hồn
người và kết thành kỷ niệm.
Kỷ
niệm nào cũng có một góc nằm riêng biệt trong sâu
thẳm tâm hồn. Kỷ niệm nào cũng mang theo âm thanh,
màu sắc và h́nh ảnh như một khúc phim sống
động, đặt nằm yên trong tâm thức dưới
lớp bụi thời gian, chỉ chờ cơn gió nhẹ
thổi qua là cuồn cuộn trở về. Hơn thế
nữa, kỷ niệm c̣n mang theo hương vị khó quên,
như chợt một lần nào đó mùi thơm của
một loài hoa hay vị ngọt của một loài cây trái
bỗng đưa ta về những ngày vui xa xưa nào. Hăy
thử tưởng tượng một tâm hồn không có
kỷ niệm, một khuôn mặt không có dĩ văng, một
đời sống không có vui buồn. Đó chính là một
đời người không có tuổi thơ, tựa
như một ngày bắt đầu bằng buổi chiều
tà không có b́nh minh. Nếu ta chấp nhận quan niệm
hạnh phúc là những chuỗi dài niềm vui nỗi
buồn - những kỷ
niệm - nối tiếp nhau không ngừng, th́ hạnh
phúc sẽ không có được trong đời nếu
đời sống bắt đầu bằng hôm nay,
bằng tuổi già không có tuổi thơ, bằng hiện
tại không có dĩ văng. Cho dù hiện tại có huy hoàng
đến mấy đi chăng nữa th́ cũng chỉ
mang đến sự thỏa măn, chứ không phải là
hạnh phúc. Tính thỏa măn th́ ồn ào, khoa trương và hời
hợt. Nguồn hạnh phúc mới là đằm thắm,
khiêm cung và sâu lắng.
Trong
cuộc sống, chúng ta thường nghe thở than về
những đau buồn khiến ta liên tưởng
đến những cuộc đời không có hạnh phúc. Nghĩ
như thế là lầm! Cuộc đời nào mà chẳng
khởi đi từ thơ ấu, chẳng mang theo những
kỷ niệm vui buồn? Vậy th́ cuộc đời nào
mà không là cuộc đời hạnh phúc, một thứ
hạnh phúc tâm hồn quư giá vô ngần mà ta không cần t́m
kiếm, đă sẵn có tràn trề trong cuộc sống.
Đừng trốn tránh những nỗi buồn, cũng
đừng phung phí những niềm vui v́ làm như thế
chính là chối bỏ hạnh phúc. Không có cuộc
đời thiếu hạnh phúc, mà chỉ có những tâm
hồn gỗ đá trơ trơ không biết rung cảm
để tận hưởng hạnh phúc sẵn có mà thôi.
Thế
gian này sẽ bất hạnh và vô vị biết bao nếu
một ngày nào loài người không c̣n biết buồn vui,
không c̣n biết thả ḷng cho những cảm xúc tuyệt
vời thăng hoa và ngưng tụ để cấu thành kỷ
niệm, làm nguyên tố cội nguồn cho biết bao
hạnh phúc tâm hồn.
Nguyễn
Hưng
(Khóa 7)