Thương Về Bạn Cũ
V. T. Nhẫn
(Khóa 3)
Vài tháng nay, từ
một hôm t́nh cờ t́m
ra website của Trung học Thủ Đức, thỉnh thoảng tôi vào đây để
t́m về những kỷ niệm ngày xưa của tuổi học tṛ…
H́nh ảnh thầy cô và các
bạn học sinh cũ của
T.H.T.Đ gây không ít xao xuyến
nơi tôi. Tôi chỉ được
học ở T.H.T.Đ có
ba năm (68 đến 71) nhưng ba năm của
tuổi mới lớn đă cho tôi biết
bao kỷ niệm. Bắt đầu là lớp 10B1,
lớp tôi chỉ có hai
bàn con gái, chúng tôi vỏn
vẹn năm người (Th. Vân, Thiềm, Ng. T Liên, Khánh Liên và
tôi), c̣n lại là nam sinh mà có
một người ngồi sau bàn con gái, bây
giờ là em rể của tôi. Quả thật thế giới không to lắm (le monde est petit)!
Mới
đây tôi có tin của Kh. Liên, sau
cả mười năm bặt tin! C̣n Ng. T Liên đă bỏ chúng ta lâu rồi,
từ lần đầu tiên về nhà, khoảng
năm 92 tôi đă được tin này!!! Tôi muốn
viết để nhớ về bạn, thế nào đi nữa
th́ tôi cũng
có quá nhiều
kỷ niệm với bạn trong ba năm
ở T.H.T.Đ, một phần
v́ nhà chúng
ta ở gần nhau, tôi ở Tam Hà c̣n bạn ở trên đường (Tam Hà - Thủ Đức). Ngoài giờ học, chúng ta thường gặp nhau vào những ngày chủ nhật hay ngày nghỉ để bàn bạc hoặc thư dăn sau
những giờ ôn bài. Chúng
ta cùng đi thi tú tài
I và II với nhau (vần L và vần N) và… Liên ơi,
nhớ quá! Sao bạn lại bỏ đi trong khi cuộc đua chưa đến đoạn kết? Tôi biết bạn có hoài băo
lớn, dù bạn tỏ ra khiêm nhượng và kín đáo.
Tôi đă đến thăm bạn lần cuối trước khi đi xa mà
không dám nói lời giă
biệt… Một vài lần, bạn có trong
giấc mơ của tôi với
nhiều h́nh ảnh khác nhau… Liên ơi,
thương bạn biết bao nhiêu!
Thiềm
và Th. Vân giờ này ở đâu ? Tôi đi dự lễ cưới Thiềm, lúc đó có thầy
cô Đ́nh đang ở trọ nhà Thiềm và từ đó
tôi không gặp lại ai cả! Lớp ḿnh chỉ có năm người
con gái và ai tôi cũng quen
và mến cả.
Khánh Liên cũng thân lắm… Cho tới ngày tôi đi xa,
lâu lắm rồi bạn nhỉ, ba mươi
năm rồi c̣n ǵ! Một
thời ḿnh có tin tức của nhau, rồi lại bẵng đi mười năm dài… Mới đây ḿnh t́m
được nhau mà sao lại
biệt tăm nữa! Bạn ơi, phải chăng cuộc đời…?
Cuộc đời ư? Đâu phải lỗi tại ḿnh bạn nhỉ? Chúng ta chỉ biết cố gắng, cố gắng mỗi ngày và làm
việc với cả tấm ḷng nhưng may mắn hay
hoàn cảnh đă quyết định một phần lớn số phận ta! Thế th́ có
ǵ phải phân biệt v́ sự thành
công của mỗi người chúng ta?
Ở tuổi này,
ta đă sống và đă hiểu,
kinh nghiệm và sự học
hỏi bắt ta phải lớn hơn, hiểu biết hơn và t́m lấy
ư nghĩa cho cuộc đời ta, để ta có sự thanh thản và hạnh
phúc… Như bao nhiêu người
Việt Nam khác, tôi cũng bị
thiệt tḥi, cứ ngă xuống
lại đứng dậy. Vui cũng nhiều, buồn cũng có ! Ân huệ
đời, ân huệ trời… tôi nhận biết bao nhiêu. Thiệt tḥi tôi cũng
không thua ai cả!
Bạn
ơi, tôi viết cho bạn mà cũng
là viết cho tôi hay cho
những người
mà tôi đă
may mắn quen biết hoặc gặp gỡ trên cơi
đời này.
Thân mến.