Tự vấnĐã quá trễ để thấy điều cần nói Mà ngày qua mãi giữ kín trong lòng Hay còn sớm - cứ từ từ chẳng vội! Sớm muộn gì sẽ chẳng đến mùa đông? Tôi cứ hỏi - cứ loanh quanh - cứ đợi Ngỡ thời gian sẽ chậm bước cho mình Nào ngờ đâu lá rụng trước bình minh Chiều nhạt nắng - khi hoàng hôn chưa tắt. Tôi là tôi - nỗi buồn không giấu mặt Vẫn yêu người như thuở mới hai mươi (Có trễ không? Khi đã nói điều này! Điều cần nói - mà ngày qua chẳng nói!) ... Thôi, cứ sống, cứ yêu, và cứ vội ... Chuyến tàu đời, ai hẹn đến ga sau! ... L2 (Khóa 7) |