Bạn Nguyễn Quốc Tuấn, cựu học sinh khóa 7 (68-75) đã tự tay
viết lá thư cuối cùng này trên
giường bệnh
với những dòng chữ run run đầy suy tư và
chứa chan tình nghĩa gửi đến thầy cô và
đồng môn cũ. Tuấn đã vĩnh
viễn ra đi vào ngày
30 tháng 1 năm 2008, nhưng kỷ niệm của Tuấn với chúng ta sẽ
mãi mãi không
bao giờ phai nhạt.
Ban Biên Tập
Viết trên giường
bệnh
Thư kính gửi quí thầy cô và các
anh chị trong Diễn Đàn Trung Học Thủ Đức
Kính thưa quí thầy cô,
Đã lâu lắm
rồi em không được gặp quí thầy
cô, chắc bây giờ tóc
ai nấy đều bạc phơ cả rồi (ngay cả những học trò bé
bỏng của thầy cô ngày
xưa, nay tóc cũng đã hoa râm hết
rồi). Qua bạn
Hưng em cũng được biết đa phần các thầy cô vẫn
mạnh khỏe, em rất vui.
Hôm rồi, em ngã
bệnh, có thầy Trai và các anh
chị đến thăm, em thật
bất ngờ và cảm động.
Em xin tri ân quí thầy cô và
các anh chị
đã động viên tinh thần
của em rất nhiều trong cơn bịnh.
Sắp tới
20/11 rồi là ngày Nhà Giáo
Việt
Nói chung,
theo thời cuộc, các thầy cô cũng
tứ tán mỗi người mỗi nơi. Các thầy còn ở lại theo em biết cũng vất vả. Có thời kỳ
em gặp thầy T. chạy xe ôm, thầy H. ngồi vỉa hè bán
đồ điện...
Nhìn những cảnh ấy lòng em
chợt bùi ngùi khi nghĩ
về thân phận của một con người.
Em còn nhớ
rõ một hình ảnh của thầy P. vào năm 1995 khi khóa 7 chúng
em họp hội cựu học sinh trong hội trường, vui vẻ nói cười.
Chợt nhìn ra sân trường
thấy thầy P. ngồi chống cằm một mình trên cột
cờ giữa sân trường, em cảm nhận
được hình như có một
sự cô đơn,
luyến tiêc nào đó đang
bao quanh thầy. Biết chia sẻ điều gì với thầy bây giờ? Em chỉ biết
chạy ra chào thầy và mời thầy
vào hội trường chung
với chúng em để vui, có lẽ
một niềm vui tạm bợ...
Cầu chúc thầy thanh thản yên bình trong
suốt cuộc đời còn lại. Rất mong!
Em cũng
kính chúc quí thầy cô luôn mạnh
khỏe để chúng em còn
có thể học tập được nơi quí thầy cô những điều cần phải học trong cuộc sống này.
Thưa các anh
chị,
Tuấn rất
cảm ơn sự quan tâm
và động viên của anh chị với
Tuấn trong quãng đời qua và ngay cả
hiện nay. Nhưng không sao đâu các anh
chị, Tuấn vẫn lạc quan và có
một niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống này.
"Cuộc
sống ơi, ta mến yêu
người". Câu hát
đó có phải là câu
thảng thốt của con người khi sắp từ
giã cõi đời
hay sự vui mừng của một đứa bé khi biết
mình đã tồn tại trên cõi đời
này? Tất cả chỉ
là một sát-na trong suốt
cuộc đời này, chính vì
vậy chúng ta chỉ "cảm thấy cái chết gần kề" chứ không thể nào cảm
nhận được
cái chết. Sự sống cũng vậy, một đứa bé khi chào đời
cũng chỉ nhận thấy (nếu có) sự
sống đã hiện diện quanh nó mà
thôi.
Thời gian thì
vô cùng nhưng
sự cảm nhận của con người thì hữu hạn, hữu hạn như cái thân
xác của chúng ta. Con người
được cấu
tạo bởi hai phần lý trí và
thân xác. Cái nào sẽ mất
đi và cái nào sẽ
còn đọng lại? Đó là một vấn đề mà đến nay chúng ta vẫn
chưa giải thích được triệt để.
Niềm vui và nỗi buồn,
sự bất hạnh và hạnh
phúc, sự thỏa mãn và không thỏa
mãn v.v... là những
cặp phạm trù đeo đuổi
suốt cuộc đời chúng ta...
Tuấn rất
mong rằng qua diễn đàn này anh chị
kết hợp cùng quí thầy
cô là những
người đi trước có nhiều kinh nghiệm sống truyền đạt lại cho các
đàn em những suy nghĩ, những kinh nghiệm sống của mình. Tuấn rất mong muốn điều ấy và nghĩ
rằng đó là điều làm phong phú
và bổ ích hơn cho
Diễn Đàn của chúng ta.
Trân trọng,
Nguyễn Quốc Tuấn
(Khóa 7)