100 NGÀY ĐĂ QUA!

 

Hôm qua được về sớm sau một hội nghị nên tôi đi với một cô bạn Mỹ đến một nghĩa trang để viếng mộ người chồng cô bạn đă qua đời v́ bệnh tim.  Riêng tôi th́ tiện dịp đến thăm mộ một đứa học tṛ ở cùng nghĩa trang đó đă vắn số v́ tai nạn xe cộ.

Cô bạn tôi đến thăm mộ chồng nhân ngày birthday của chồng chứ không phải ngày người chồng qua đời. Cô đúng là theo kiểu Mỹ, trọng ngày sinh hơn là ngày mất!  Nghĩa trang nầy thật bằng phẳng như một băi cỏ mênh mông, c̣n các bia mộ th́ nằm sát đất, nên tôi và cô bạn phải mất một lúc để ráng t́m ra mộ đứa học tṛ, rồi mới đến thăm mộ người chồng của cô.

 

Cô bạn tôi vừa thấy mộ chồng đă chạy nhanh lại, trịnh trọng đặt bó hoa của cô sát bên rồi xoa nhè nhẹ lên mặt bia mộ.  Chừng như không đủ bày tỏ t́nh cảm của ḿnh, cô bỗng nhoài người rồi úp mặt xuống bia mộ!  Tôi đứng yên lặng và trân trọng giây phút đó. Thật là rung cảm khi nh́n thấy cảnh tượng nầy: Một chiếc áo đầm trắng tinh với mái tóc vàng óng mượt phủ trên thảm cỏ xanh.  Nếu nấm mộ kiểu Việt Nam, tôi nghĩ cô có thể ôm choàng được phần mộ nhô cao th́ sẽ không bị hụt hẫng mà có được cảm giác ấm cúng và gần gủi hơn…

 

Chiếc lá nào rơi nhẹ xuống vai?

Tôi giật ḿnh quay lại,

Lá đă rơi nằm trên cỏ.

Ngọn gió chiều thoảng qua...

Quay chiếc lá mấy ṿng,

Làm rối bời mái tóc,

Cuốn tà áo bay bay...

 

Có phải chăng người dưới mộ đă xúc động với nỗi ḷng của cô!

Ngọn gió lạ cũng làm cô bạn giật ḿnh ngước lên không dấu kịp những gịọt lệ nhạt nhoè trên mắt.  Như để che lấp sự lúng túng, cô nói nhanh: “Hôm nay cũng là 100 ngày sau ngày anh ấy mất!”.  Cô bạn Mỹ lấy chồng Trung Hoa cho nên cũng quan trọng 100 ngày! “Sau ngày nầy linh hồn anh ấy sẽ không c̣n ở bên tôi nữa!...” Lời cô nói làm tôi phải giật ḿnh v́ hôm qua Cô Ba vừa nói với tôi Chủ nhật nầy (6 tháng 12) chính là đúng 100 ngày sau khi Thầy Ba mất! Ôi thời gian thật trôi quá nhanh! Trái đất như một quả trứng đă quay được gần 1/3 ṿng quanh quỹ đạo khổng lồ của mặt trời, mang theo hàng tỷ sinh linh trên chiếc vơ mỏng manh giữa thiên hà vô tận mà trong đó, mỗi một con người nhỏ bé lại chứa cả một vũ trụ sống chết vô cùng phức tạp và bí mật bên trong.

 

Cô bạn tôi tin là sau 100 ngày th́ linh hồn chồng cô sẽ không c̣n lẩn quẩn bên cô đến nỗi cô đă đau buồn đến như vậy, nên tôi nghĩ Cô Ba chắc c̣n  buồn khổ triền miên hơn v́ người Mỹ dù t́nh yêu của họ rất nồng nàn nhưng họ thường mau quên và mau thay đổi.  Người đàn bà Việt Nam c̣n thêm đức tính hy sinh nên dù cảm thấy là sẽ mất hẳn người chồng sau 100 ngày nhưng vẫn cầu mong linh hồn chồng sớm siêu thoát để về miền lạc cảnh trong khi ḿnh vẫn bơ vơ, cô độc trên cơi đời mà c̣n phải cáng đáng thêm bao nhiêu trách nhiệm, gánh nặng c̣n lại.

 

Từ lúc Thầy Ba lâm trọng bệnh, những học tṛ thường thăm hỏi Cô Ba đều thấy ở Cô một ư chí vững mạnh và sự chịu đựng kiên cường để lo lắng chu toàn cho Thầy tới khi nhắm mắt.  Riêng tôi, tôi không bao giờ quên được những khổ sở khi mẹ tôi nằm bệnh cho đến khi mẹ mất đi.  Dù rất thương yêu mẹ, nhưng tôi phải dọn vào kư túc xá trường để cố quên và t́m quên cho tâm trí được tập trung vào việc học hành nên tôi không thể ở lại ngôi nhà rộng lớn với h́nh ảnh mẹ tôi khắp nơi làm tôi không định thần được.  Đôi khi tôi đă mê sảng không biết mẹ c̣n sống hay đă mất v́ có khi th́ thấy mẹ nằm trên giường bệnh, có lúc lại thấy mẹ đang đứng nấu bếp…  Chính v́ vậy mà tôi rất cảm thông cho nỗi đau của Cô Ba khi mà Thầy Ba là một người cha, người chồng hiền hậu vui vẻ đă cận kề bên Cô suốt 45 năm trời mà bây giờ bỗng dưng biến mất?  Một sự mất mát không biết về đâu và không ai biết t́m ở đâu?  Cơi chết thật là một kỳ bí mà khoa học vẫn chưa t́m ra.  Có ai chứng minh rơ ràng được là đă gặp lại người thân yêu sau khi chết đi!

 

T́nh yêu khi đến mức cao vời có thể làm người ta vươn lên và vượt qua mọi đau khổ! Cô Ba đă cố quên buồn và t́m vui qua việc chăm sóc các cháu nhỏ.  Nhưng rất có thể Cô vẫn luôn nhớ nhung những kỷ niệm và t́nh yêu dành cho Thầy Ba đă cho Cô sức mạnh để tiếp tục một cuộc sống cô đơn nhưng tràn đầy ư nghĩa. Tôi có hỏi thăm Thầy Đăng th́ Thầy cũng trả lời là Thầy c̣n nhớ Cô Đăng lắm dù Cô đă mất 3 năm qua.  Nhiều khi Thầy cũng cảm thấy buồn và cô đơn nhưng mỗi khi nhớ Cô th́ Thầy lại nh́n lên h́nh Cô để có cảm giác là Cô vẫn ở bên cạnh Thầy.  Hàng tuần Thầy Đăng vẫn đều đặn viếng mộ Cô với bó hoa tươi thắm.  Măo Sư huynh bảo cảm thấy xe bị chậm lại mỗi khi chạy ngang qua khu nghiă trang nầy vào ban đêm, nên tôi có nói đùa với Măo SH là xe Măo SH sẽ bị tŕ thêm gấp đôi v́ có hai  người muốn sư huynh ghé lại (v́ bây giờ đă có thêm mộ của Thầy Ba rồi).

 

Thầy Ba giờ đă quá xa.  Tôi tưởng rằng dần dần tôi sẽ quên Thầy, quên những tiếng nói hiền từ của Thầy… nhưng mỗi khi Cô Ba gọi phone th́ giọng nói của Thầy lại vang lên trong kư ức tôi.  Đó là điều chân thực v́ bây giờ tôi cảm thấy khó quên lắm.  Tôi cũng có nhận xét rằng h́nh như giọng nói trẻ lâu không già nên những sắc nét trong giọng nói của Thầy Cô vẫn c̣n y như vậy.  Khi vừa nghe giọng nói của Bùi Hữu Thư (con thầy Huân) th́ giọng giảng bài của Thầy Huân lại vang lên bên tai tôi, rơ từng tiếng một. Khi đến Houston gặp lại các Thầy, tôi đă âm vang lại rơ ràng từng giọng nói sang sảng của Thầy Đ́nh, giọng trầm ấm của Thầy Giới, giọng trung đặc biệt của Thầy Chung, cả giọng nói nghiêm túc của Cô Ngọc Dung (Cô giáo sư hướng dẫn đầu tiên), ngay cả giọng nhẹ nhàng của Cô Uyển Dung mà tôi chưa hề gặp lại…Và tôi cảm thấy chỉ cần nhắc đến tên Thầy Cô là tôi có thể nhớ hết cả tiếng nói và vóc dáng của Thầy Cô ngày xưa.  Tôi cũng không ngờ đă gần 40 năm qua mà tôi vẫn ghi khắc trong tâm trí.  Tôi tin tưởng rằng sẽ không bao giờ tôi quên được nếu đầu óc tôi vẫn măi sáng suốt như hiện tại.  Không biết các bạn có ai giống như tôi không?


Thầy Tṛ của chúng ta rồi cũng sẽ lần lượt ra đi.  Rồi th́ ai sẽ viếng thăm ai? Tôi đă có thể thăm mộ của chồng người bạn và mộ của đứa học tṛ, nhưng mộ của người thầy tri âm_ nhà thơ Nguyễn Tam_th́ tôi lại chưa thăm viếng được ! Có những ngày lễ khi chạy ngang qua những nghĩa trang bằng phắng ở Cali tôi cảm thấy như cả một vườn hoa đang nở rộ v́ những người viếng thăm đă mang đến đầy hoa.  Đôi khi hơi tức cười khi trông thấy những cái bong bóng nổi lên giữa ngàn hoa với hàng chữ “Happy birthday” cho người dưới mộ. Ai bảo người Mỹ không nặng t́nh cảm?

 

Thầy Ba của chúng ta mất đi, 100 ngày đă qua! Có ai c̣n nhớ!

 

(Đoản văn tưởng niệm Thầy Ba)

Kính bút,

Hồng Nhung