Có Những Mùa Thu
Hồng Hoang
Tôi bước đi. Chân dẫm lên những chiếc lá vàng rơi ngập lối. Ḷng tôi xôn xao - rạo rực với mùa thu đang ngự trị chung quanh. Mùa thu, tự nó không có ǵ liên hệ. Mối giao t́nh chỉ trong giây phút này. Giây phút của một người đang đi trên tấm thảm lá. Mỗi lần thu đến, thu đi... là mỗi lần tôi bồi hồi, xao xuyến, không hiểu v́ đâu. Tôi đă viết cho một người bạn vài câu thơ:
.......
Có kẻ xuôi nam, chừng trốn tuyết?
Người c̣n phương bắc đón mùa sang
Thu về thay áo cả
rừng cây.
.......
Mưa thu chỉ lất phất. Rỉ ră ngày này, qua ngày kia. Tôi, kẻ đổ thừa cho thời tiết. Tại mưa nên tóc ướt. Bàn tay chỉ có năm ngón, làm sao che kín đầu?
Mùa
thu, bao
giờ cũng thế. Vừa đẹp như
mơ, vừa buồn một cách hư ảo. Chiếc áo hoàng thu, vừa kiêu sa khoác
lên rừng cây. Cũng vừa man mác
sầu, biến đổi màu lá phong trông
tội nghiệp.
Rừng
phong dầy đặc, xanh biêng biếc nay c̣n đâu? Cành trơ trơ. Lá thưa thưa. Có một điều
đặc biệt, h́nh như, mùa thu nán lại nơi
này lâu hơn
tất cả những nơi khác trong
Nhớ ngày xưa, tôi - cô học sinh Trung Học Thủ Đức... chàng - thiếu úy TQLC trại Chương Dương. (Trại chàng nằm trên con đường tôi đi học mỗi ngày). Có lẻ nhờ thế mà quen nhau. Trong lần hẹn cuối ở Quán Con Gà Quay, nằm trên đầu con dốc, phải đi qua cây cầu bắt ngang thung lủng nhỏ. Giữa trận mưa thu dai dẳng, chàng đưa tôi đi bộ về. Một tay che dù, tay kia choàng qua lưng tôi để chuyền hơi ấm. Mưa ướt cả áo dài và áo lính. Chàng hát th́ thầm:
Đưa em về dưới mưa.
Nói năng chi cũng thừa.
Cho nên chàng đă im lặng trên
suốt quảng đường đi. Chỉ dừng
lại một quán sách bên đường, lựa mua
bản nhạc ''Đưa Em Về Dưới Mưa''
trao vào tay tôi. Sau đó, chàng phải đổi đi xa,
chẳng bao giờ có dịp trở lại. Nếu bây
giờ, chàng c̣n nhớ lại phút giây đó, chắc
cũng hạnh phúc lắm. Hay bây giờ chàng đă nằm
sâu trong ḷng đất lạnh? Mấy mươi năm
rồi c̣n ǵ. Nếu một t́nh cờ nào đó, chàng
đọc được những ḍng này, chàng có muốn
nói ǵ với tôi không?
Thời chiến chinh, không dự
tính, cũng đâu đó quen với lính. Chàng - thiếu úy
sư đoàn 9 bộ binh, Mỹ Tho-Bến Tre. Một trong
những lá thư gởi cho tôi, chàng viết: Muốn
về thăm em, chắc phải đợi sang thu. Dạo
này bọn nó pháo mỗi đêm. Riết rồi quen tai, nghe
tiếng nổ là a thần phù nhảy xuống hố...
nằm ngủ.
Sáng thức dậy, thấy ḿnh c̣n sống
Cảm tạ đất trời... rồi đợi
đến đêm mai
Chàng phải đợi từng
đêm, trước khi đợi được thu sang. Có
lẽ một đêm nào đó, chàng đă không c̣n cơ hội
để chờ đợi. V́ chàng chưa về thăm
tôi thêm lần nào nữa. Nếu bây giờ, c̣n cơ hội,
chàng sẽ không cần đợi đến mùa thu nữa
phải không?
Tôi vẫn đi chầm chậm trên thảm lá vàng. Không moi óc, cũng nhớ rơ lời chàng - sinh viên du học bên Pháp - viết trên tờ thư mỏng như cánh bướm, hồng như cánh hoa: Anh mong thời gian qua thật mau, đến ngày được đón em tại phi trường Orly và d́u em đi trong vườn Lục Xâm Bảo. Nơi đây, lá mùa thu rơi dầy như tấm thảm lót chân và rực sáng như ánh mặt trời vàng giữa trưa. Anh sẽ nhặt một chiếc lá, đố em: c̣n bao lâu nữa, ḿnh sẽ làm lễ cưới ở nhà thờ Notre Dame? Yêu em không diễn tả được. I love you more than I can say. Tôi đọc thư, chạy t́m mua bản nhạc Mùa Thu Paris. Tập hát từng lời... để mơ cùng chàng một giấc mơ.
.....
Mùa thu Paris,
Suốt đời
làm chia ly.
.....
Tuy nhiên, chàng không có dịp nào nhặt lá, đố tôi. Chia tay nhau một lần, rồi một đời. Nơi ghế đá trong vườn Lục Xâm Bảo, chỉ có chàng, cô đơn ngồi ôm mộng ước. Ngày lịch sử đổi thay, tôi và chàng vẫn c̣n cách nhau muôn ngh́n dặm. Nếu phải đeo chiếc nhẫn cưới vào một ngón tay, có lẽ chàng phải nhắm mắt lại, v́ ngón tay đó là của một người nào khác, không phải tôi. C̣n tôi, chiếc nhẫn cưới đeo vào thật vội vă - rồi tháo ra, quăng đi cũng vội vă không kém. Muốn trở về một giấc mơ, nhưng giấc mơ có thể đến hai lần không?
Bây giờ, tôi là kẻ bỏ đi trong mùa thu. Đó là một thay đổi. Nếu tôi ở lại, mọi thứ vẫn giống nhau của một ngày như mọi ngày. Tôi đă tự hỏi, ḿnh c̣n đủ kiên nhẫn bịt kín tai để xua đuổi những lời ḿnh không muốn nghe; nhắm mắt để không nh́n những ǵ ḿnh không muốn thấy?
Em ra đi mùa thu
Mùa thu không trở lại
Đếm lá úa sầu lên
Bao giờ cho tôi quên
Mùa thu, tự nó không có ǵ liên hệ? H́nh như... tôi nói dối.
Tôi đă có những mùa thu dĩ văng để tưởng nhớ và hiện tại để nghĩ suy.