CÒN MỘT CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ ... ĐỂ QUÊN ...

 

 

 

Anh H. kính mến .

 

... Có giòng sông nào phẳng lặng mãi mãi ...

 

Thế là chúng ta đã xa nhau mấy độ hoa vàng? Em nhớ không lầm có lẽ đã 27 năm rồi đó. Cho em được yên lặng nghĩ về những ngày tháng đã qua ...

Anh còn nhớ hay anh đã quên ... Chúng ta đã có những giây phút thật khó quên. Anh nhớ không, riêng em nhớ mãi... Ngày đó, anh Tuấn dẫn em đến gặp anh ở căn nhà nằm trên  đường Yên Đỗ, gửi gấm anh và anh Kh. Cám ơn hai anh đã một thời cưu mang và đùm bọc. Anh Kh. bây giờ ra sao, chị M. vẫn như ngày xưa ...?

 

Anh kính mến,

 

Những gì là kỉ niệm thường buộc quanh nó sự lung linh đẹp đẽ, người ta thường nhớ đến những gì tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất. Em cũng thích nhớ những điều gì đẹp đẽ, vì như vậy sẽ làm cho mình hạnh phúc hơn . Em không biết rằng những gì mình nhớ có giống như sự thật hay không? Và một lần nữa, em chạm phải nỗi đau im tiếng bấy lâu trong cõi lòng mình...

 

Từ phương xa, anh _ TTKH đã gửi vềnhững lời thăm hỏi, những tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng, với em có lẽ đó là niềm an ủi, động viên, giúp em có nhiều nghị lực vươn lên trong cuộc sống hiện tại. Cuộc sống được mệnh danh là cuộc sống của thời buổi kinh tế thị trường, đầy dẫy những nỗi gian truân, đầy dẫy những cái đen bạc của tình người...

Anh còn nhớ hay anh đã quên ...  Năm xưa, thật tình cờ trên căn gác nhỏ nhà em , giữa đêm khuya ... em nghe trong nhạc khúc Romance do anh độc tấu có một cái gì đó đang thổn thức, em chưa cảm nhận hết được, chắc chắn thế. Em chỉ mơ hồ dõi theo từng giai điệu... Cám ơn Romance, cám ơn anh vì ngày đó. Cho đến bây giờ em mới hiểu thì ra có những thứ dù có xa cách bao xa, bao lâu nhưng vẫn không thể nào nhạt phai. Vào Website THTĐ, đọc những dòng chữ do anh _ TTKH viết về những người bạn thật là sâu lắng và cảm động. Em có cảm giác như anh _ TTKH đang lần theo những dấu vết còn tồn đọng trong ký ức, cố tìm ra kỷ niệm năm nào ...

 

Anh còn nhớ hay anh đã quên ... Người ta thường không dám làm những điều mình thật sự nghĩ, dù biết sẽ có những ân hận, hối tiếc nhưng vẫn thà không làm, có lẽ đó là cuộc sống chăng? Em _Anh hay ai đó đã xa mãi mãi cái thời cắp sách hồn nhiên dưới mái trường THTĐ thân yêu, có lẽ trong khoảng thời gian mười mấy năm đi học của mỗi người thì quãng đời đáng nhớ nhất cũng chỉ là giai đoạn ngắn ngũi của những năm học trung học phổ thông. Còn gì buồn và cô đơn hơn khi quanh mình mọi thứ đều nhạt nhoà và biến mất. Hơn một phần tư thế kỷ anh đã xa trường xưa. Hãy về thăm đi anh dù chỉ là một lần!

 

Anh còn nhớ hay anh đã quên ... Nhớ về mái trường xưa ... Em _Anh hay ai đó ít nhiều đều có những kỉ niệm dù vui, buồn đi nữa nhưng vẫn là những kỉ niệm đẹp. Những kỷ niệm đó mãi mãi bất tử theo thời gian... Nhớ về mái trường mến yêu, chúng ta ngày xưa đều như chim sáo sống vô tư tung tăng cắp sách đến trường với nhiều mơ ước... Hồi tưởng lại kỉ niệm, em chợt thấy phảng phất đâu đây một nỗi buồn man mác... Thời gian trôi qua đã 30 năm, gần như ngày nào em cũng đi làm ngang qua ngôi trường cũ. Ngôi trường rêu phong thơ mộng ngày nào bây giờ đã thay đổi nhiều theo năm tháng...

Với kiểu dáng xây cất theo phong cách hiện đại những hàng phượng vĩ già cỗi đã được thay thế bằng những cây phượng chưa đến độ tuổi trổ bông. Em luôn khắc khoải nhớ nhung màu hoa phượng đỏ, tiếng ve sầu đặc trưng của mùa hạ... Nhưng bao năm rồi không biết ai đã mang phượng đỏ đi rồi...

 

Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo chính xác nhất tình cảm của con người... Nếu như ngày xưa anh đừng đến, đừng bước vào ngôi nhà nhỏ bé của em, đừng cùng nhau chia sẽ những bữa cơm đạm bạc chỉ có canh rau muống với cà dầm tương, đừng là bạn thân của anh Tuấn, đừng chợt đến chợt đi với cây đàn ghi ta, với những ca khúc Trở về mái nhà xưa , Thu vàng hay Bên cầu biên giới... có lẽ bây giờ em đâu có dịp viết cho anh những dòng chữ với những xôn xao miên man... Tình bạn giữa anh và anh Tuấn quả thật là đại và cảm động, anh còn nhớ hay anh đã quên...

 

Anh kính mến! Ai trong chúng ta cũng đều có một tấm lòng, một tấm lòng nhân hậu thật sự. Cám ơn anh. Cám ơn Thầy Trai, thầy cô và những anh, chị, bạn bè thân thương đã dành cho anh Tuấn, cho em, cho gia đình một tấm lòng, thể hiện qua sự thăm viếng...

chia sẻ buồn vui... Hạnh phúc quá vô vàn phải không anh? Những tấm lòng này rất đáng trân trọng và mãi mãi khắc ghi ở nơi em và gia đình. Xa quê hương với nhiều nỗi niềm ... Nhớ quê hương da diết... và nhiều cảm xúc. Em nghĩ quê hương ở Anh hay ai đó sẽ là trường xưa_Thầy Cô_bạn cũ, là đường đi học phải không anh?

 

Nhớ về trường xưa, có lẽ mọi người trong mỗi chúng ta không thể nào quên ngày 20.11. Ngày nhà giáo Việt Nam. Ngày mà chúng ta dù ở đâu, ở bất cứ cương vị nào cũng phải luôn luôn nhớ. Thật xót xa cho những ai, chỉ biết bạn bè qua các mối quan hệ của thời buổi kinh tế thị trường, mà quên đi công ơn dạy dỗ của thầy cô. Thầy cô không là người mang nặng đẻ đau sinh ra chúng ta nhưng trong suốt 18 năm và cả những năm về sau chúng ta vẫn tôn kính gọi là thầy cô vì thầy cô đã dành cho chúng ta những tình cảm chân thành nhất, là người truyền cho chúng ta những niềm tin để hun đúc ngọn lửa của lòng đam mê, dạy cho chúng ta có thể bước vững vàng cứng cáp trên đường đời. Và chúng ta sẽ cố gắng tự bước đi trên đôi chân mình với niềm tin mà thầy cô đã trao cho. Có lẽ chúng ta mãi mãi mang ơn nặng đó suốt cuộc đời mình. Khi có dịp gặp lại thầy cô . Tiếng gọi ... Thưa Thầy, thưa Cô ... có lẽ không ai quên được. Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy ... có lẽ không có ngôn từ nào có thể diễn đạt hết được. Nhớ năm xưa trong giờ giảng văn thầy Huân đã nói : " Các em sống trên đời phải có niềm tin và nỗi sợ . " Thầy ơi! Thầy đã dạy chúng em rất nhiều điều ngoài trang vở. Em sợ lắm giữ vững nhân cách trong cuộc sống thực tế không bao giờ dễ dàng. Khi xúc động, em có thể ghi ra đầy đủ những dòng chữ đầy tính nhân văn. Nhưng biết đâu ngay hôm sau, vì đấu tranh quyền lợi, công danh, em lại thực hiện ngay những việc mình vừa chỉ trích hôm qua. Bây giờ dù thầy đã đi xa ... Nhưng những kiến thức môn học, thầy dạy chúng em cách sống sao cho phải đạo, sống có ý nghĩa, sẽ mãi mãi là hành trang không chỉ để chúng em bước đi mà còn để chúng em luôn vững vàng trong suốt cuộc đời mình.

 

Trời buông gió và mây về ngang lưng trời ... Đêm nay thành phố trời lộng gió và mưa đang bắt đầu ... Những giọt mưa rơi tí tách đang thổn thức ...và người viết trong tâm trạng xôn xao tự hỏi CÒN MỘT CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ ... ĐỂ QUÊN... Khi nhớ về mái trường năm xưa _Thầy Cô _Những anh,chị _Bạn bè thân thương, về nỗi đau mà mình đã trải qua... Con đường nào dẫn đến tương lai? Hãy còn xa tít tắp ... Có như mình mong ước không nhỉ? Hay lại đầy chông gai hầm hố đón chờ ...

 

Phải chăng, người ta sống nửa đời để hy vọng ... Và nửa đời còn lại để nuối tiếc cho cái niềm hy vọng đó?

 

Em của Anh

 

Nguyễn quốc Tuyến

(THTĐ Khóa 9)