Đánh dấu
Vài hôm
nữa, sinh nhật của ḿnh, bạn ơi, năm mươi hai năm rồi, khi biết suy nghĩ, đến ngày này, ḿnh không
nghĩ tới hoa, tới bánh. Có chăng, ḿnh
nghĩ thật nhiều về công sanh thành
dưỡng dục của cha cùng mẹ. Phận gái mong manh,
hạt mưa sa giữa trời…bao lần vấp
ngă, bao lượt tự đứng lên, đi tới, nuốt nước mắt vào ḷng , làm
tṛn bổn phận với các con. Những mong ngày sau,
đời được
b́nh yên….căn bệnh nan y như
nhấn ḿnh tới đáy của vực sâu đau khổ...Trong tuyệt vọng, đớn đau, may sao, ḿnh có bạn.
Có lẽ, ḿnh không
thể tự đứng lên được nữa, nếu không có bạn. Lần
sinh nhật thứ năm mươi ba, ngoài nghĩ tới mẹ cha, ngày 20/2 này như
một đánh dấu, ḿnh mong đốt một cây nến,
cây nến của một năm, một năm nữa, ḿnh b́nh an bên
người thân, bên bạn bè,
một năm nữa, hiểu biết thật nhiều về t́nh người, t́nh bạn. Một ngọn nến để tri ân những ai đă cùng
bạn, đỡ ḿnh đứng lên, d́u ḿnh bước
tới. Một ngọn nến
của t́nh bạn để xua đi những
tăm tối quanh ḿnh. Ḿnh lại cười, lại nói, lại hát ca, thật vui bên đời, như chưa bao giờ buồn
đau, như chưa bao giờ
cô lẽ. Một ngọn nến như sức mạnh bạn đă trao cho
ḿnh để từng ngày, từng giờ, ḿnh chiến đấu với bệnh tật và với cả
chính ḿnh. C̣n biết bao điều ḿnh muốn nói với bạn
và mọi người
. Ḿnh mong được
nhiều và thật nhiều lần nữa cùng các bạn
thắp nến đánh dấu ngày 20/2. Cám ơn thượng
đế đă cho ḿnh gặp
bạn và các bạn.
Nguyễn Thị Nghĩa
(Khóa 7)