DẦU GIÓ

 

          tôi xem dầu gió như một thần dược. Khi chúng tôi đau, bắt cạo gió bằng dầu, bắc nồi nước xông cho chúng tôi xông, cũng thêm dầu, còn nữa, khi đau răng, chấm dầu răng đau, ho bắt nuốt dầu, đau bụng, xức dầubụng... khi anh em tôi đau ốm cũng dầu gió chen vào theo cách của tôi.

        Lúc , tôi lại hay đau yếu, nên tuổi thơ của tôi, hầu như gắn liền với dầu gió của . Lớn lên, tôi rất ít khi phải xức dầu, thậm chí tôi còn tránh, cố chịu những cơn đau đầu, đau bụng không hề xức dầu sợ người khác biết mình đang đau ốm chi đây. Anh em tôi trưởng thành rồi.. tôi nhiệm vụ khác lo cho các cháu, nội , ngoại nên cũng bớt quan tâm tới tôi ( chắc đó chỉ do tôi nghĩ thôi )

        Ngày tôi việc đi xa,  nói với tôi :" con đi, nhớ giữ gìn sức khỏe, bận đút cơm cho Hai, nên không ra sân ga đâu." .Kỳ thật, tôi biết, tránh, để không khóc, khi tôi đi. lâu đâu, vài tháng thôi, tôi đi, rồi lại về , tật tôi vậy đó. Khi tàu sắp chuyển bánh, tôi lại thấy trong đám đông, hớt hãi chạy theo tôi :" Con ơi, còn chai dầu gió, quên đưa.". Rồi tàu xa dần sân ga, đứng đó, tôi biết sẽ khóc, tật vậy đó, nhưng sao, tôi cũng thấy cay cay trong mắt... May quá, chuyến đi của tôi suôn sẽ, yên bình, chắc một phần nhờ tôi cầu nguyện. Trước khi đi, tôi còn thấy thắp nhangbàn thờ ngoại.

        Thời gian lặng lẽ trôi, không còn cạo gió nổi cho con, cho cháu nữa. Chúng tôi cũng khỏe mạnh hơn, đau một chút lo đi bác , uống thuốc tây. Chúng tôi hầu như, quên mất cái mùi dầu gió của .

Ngày ra đi, lúc mặc đồ mới, một chai dầu gió trong túi áo lăn ra. Chắc để dành cho ai đó, chưa kịp đưa... Hình ảnh ấu thơ với , với chai dầu gió hiện về... tôi cố ngăn cho dòng lệ không tuôn trào, tôi biết cònđâu đây, bên tôi, tôi không muốn buồn. biết đâu  tôi chỉ đi vài tháng, còn khóc .

        Trưa nay, con gái tôi, đi học về, kêu đau răng. Trời! giờ này giữa trưa làm phòng nha nào mở cửa khám. quá, tôi bảo con tôi :" Con lấy dầu gió chấm vào chổ răng đau đi." Con tôi ngoan ngoãn làm ngay nhưng vẫn nói :" giống ngoại y hệt.". Tôi bổng giật mình...Ừ, giống thiệt.

 

                                                             Nguyễn Thị Nghĩa