ĐOẢN VĂN CHO THẦY LUYỆN QUANG ĐĂNG

( Nhân dịp đám cưới Quyết +Thoa)




Tôi đang ngồi nghĩ ngợi loanh quanh, bỗng ông bạn chung chỗ làm người Mỹ tên Jone đi ngang qua chỗ tôi, đứng lại chào rồi hỏi: “ Tới giờ ăn trưa rồi, sao còn ngồi đây?” Tôi trả lời nhanh cho qua: “ Ba tôi về quê cưới vợ cho đứa em, tôi nghĩ tới ổng đi một mình, vừa vui nhưng vừa lo! Jone lại hỏi tới: “Sao không về chung dự đám cưới? Tôi ấp úng: “Tôi muốn về lắm chứ nhưng bận quá, không về được!” Ông bạn Mỹ nầy hình như hơi “nhiều chuyện” nên ngồi xuống đưa cho tôi một trái táo rồi hỏi luôn “Bận không thể về lo đám cưới đứa em? Tôi có thể làm giúp công việc cho bạn được chứ ”.
Thôi rồi, kiểu nầy hắn ta muốn ngồi nói chuyện chơi cho hết giờ nghỉ luôn đây. Jone cũng là một người bạn tốt, vậy thì tôi phải nói rõ ra thôi…” Chúng tôi có một ông thầy từ 40 năm qua chúng tôi quý như cha, bây giờ ổng về Việt Nam làm chủ hôn cho đám cưới một sư đệ của tôi. Ông thầy 80 tuổi rồi, lại đi một mình, lỉnh kỉnh đồ đạc nên tôi hơi lo!” Jone ngạc nhiên: “Ông Thầy già đi từ Mỹ về Việt Nam cho đám cưới một đứa học trò?”. Tôi cười với Jone và phải tâm sự với hắn là chúng tôi cũng có cảm giác là lạ vui vui khi tưởng tượng ông thầy chúng tôi như một người cha, lặn lội từ nơi xứ lạ quê người, về quê hương lo đám cưới thằng con. Jone vẫn còn chưa hết ngạc nhiên: “Việt Nam của bạn nhiều chuyện lạ mà cũng hay lắm chứ! Kể tiếp đi…”
Thế là tôi bắt đầu kể chuyện về Thầy Đăng cho Jone nghe, càng nghe hắn ta càng…hỏi tiếp! _Thầy tôi cũng có những người con đã trưởng thành và có sự nghiệp tại nước Mỹ! Bây giờ thì Thầy hẩm hiu có một mình vì người bạn đời đã vĩnh viễn xa cách. Thầy tuy lớn tuổi nhưng biết chăm sóc sức khoẻ để luôn tráng kiện và ban phát tình thương. Thầy đã biến những đau buồn thành những hành động cao quý! Tấm lòng của Thầy đã trải rộng cho những đứa học trò nhất là những đứa không còn cha mẹ để thương yêu chúng như con. Thầy sẳn sàng chịu khó làm những gói ô mai (là món quà mà học trò nhỏ vẫn ưa thích) cho các đứa con ở khắp bốn phương trời! Thầy đã lo cho con ruột tất cả thành công và yên bề, bây giờ thì Thầy có thể lo tới học trò. Tình thương của Thầy bao la quá, các con của Thầy cũng rất tốt bụng như Thầy nhưng tôi vẫn lo không biết Thầy có bị con ruột ghen tỵ hay không mà sao chẳng ai chịu đi theo Thầy? Thầy về một mình mà không đứa con hay học trò nào “hộ tống” vì có lẽ ai cũng nghĩ Thầy vẫn luôn khỏe mạnh và quen tự chăm sóc cho mình?! Nhưng lý do chính chắc là vì ai cũng bận rộn, hoặc học trò như tôi cũng muốn về theo nhưng vì vé máy bay quá mắc! _Tôi cười lớn khi nói đến vần đề nầy làm Jone cũng cười theo đồng ý: “À há, ai lại về dự đám cưới bạn với vé máy bay trên 1000 đô la!”
Tôi cười nhưng trong lòng vẫn hơi lo mãi tới khi được Email Thầy báo đã tới Việt Nam bình yên và đang vui vẻ với bao đứa học trò thân thương chung quanh! Đám cưới học trò với lứa tuổi nầy đúng là khó có dịp vui khác như vậy lần thứ hai. Quyết và Thoa sẽ rất hạnh phúc khi có sư chứng kiến của Thầy. Thầy ơi! Thầy ráng giữ gìn sức khỏe nha Thầy. Nếu có dịp khác, chúng em chắc chắn cũng chính là Thầy lại cặm cụi chuẩn bị hành trang, nào giấy tờ, quần áo với linh tinh đồ đạc thuốc men, khăn gói một mình lặn lội từ xa trở về với tấm lòng yêu thương rộng lớn lan cả bên kia bờ đại dương… cho những người thân, những đứa con nơi quê hương xa tít mù khơi!

Cali, đầu tháng 10 năm 2010,
Hồng Nhung