Gió yêu.
Gíó vàng, gíó ngọc,
gió trong, gió xanh, gíó
quí, gíó yêu của ta
ơi! Gíó nhè nhẹ đủ
bay bay tà áo dài của
bạn gái thướt tha theo dấu
chân của của nàng nữ sinh. Tà áo theo
nhịp chân cứ bay lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi bay bay…như con sóng của biển ngày nắng trong xanh vào buổi
trưa nghe sóng và gío
đùa nhau vang lên âm
thanh reo vui. Tà áo nàng dập
dờn reo vui trong nắng gió. Khi vui gío khẽ
lùa để áo bay lên cao
cao. Khi trầm mặc gío bay nhẹ khiến áo nàng buồn. Khi vui đùa
áo nàng tung bay quấn qúit theo đôi
chân bé nhỏ
như chân sáo. Khi buồn áo
nàng vắt lên chân im
lặng.
Phía trên tà
áo trắng trong trắng là mái tóc
dài thật dài và đen
mượt. Buổi sáng nắng và gió khẽ lùa vào tóc dài đến chân thướt tha đong đưa theo tà
áo. Tóc và áo ấy cứ đi bay bay trên con đường
từ nhà đến trường.
Ai đi ngang qua cũng ngoái lại nhìn. Ôi! Đẹp quá. Bao nhiêu ong bươm
bay theo nhưng
tóc ấy cứ cười
trong gió với má lúm
đồng tiền và hàm răng khểnh. Tóc miệt mài trên trang sách và ong bướm
ngẩn ngơ trông theo.
Thỉnh thoảng nàng quay mái thóc theo gió: ôi tóc , áo
và gió thành một vũ điệu mà không thể tả bằng lời được. Tôi mái tóc húi cua chỉ chắp lưỡi:
đẹp!
Tôi ngắm tóc
nàng trong lớp học, ngoài hành lang. Tôi ngắm áo nàng trong
sân nắng ngày xuân, trưa
mưa ngày hè, cuối chiều mùa đông. Áo, tóc và gió cứ như
một thể không thể tách rời. Bất lúc nào có
nào có nàng
là có có
gió. Tôi quí nàng và tôi yêu
gío. Nàng thanh cao và gío cũng
trong trắng.
Sau này khi
tôi tốt nghiệp đại học là lúc
chúng tôi không còn gặp
nhau nữa.
Tôi cũng yêu một
người như nàng. Cũng hay mặc áo dài
và mái tóc
dài đen nhánh. Tôi hay vuốt tóc nàng trong gió.
Khi chúng tôi sắp
đám cưới nàng tự ý cắt mái tóc
dài. Sau khi cưới nàng từ bỏ
chiếc áo dài hay quấn lấy chân vướng víu mà quần và
váy đễ đi lại và hợp thời
trang hơn. Tôi câm lặng khi nàng rời
bỏ cái đẹp nhất trên đời. Và từ đó gío cũng ra
đi không trở lại với nàng nữa. Khi vuột tóc
nàng tôi bị hụt hẫng bởi mài tóc ngắn.
Và từ đó tôi chỉ
còn yêu một
mình gió không từ bỏ tôi đi.
Kim
Dung (Khóa 6)