Hà nội và tôi
Nắng Sàigon trong xanh và
bướng bỉnh
vô ngần. Nắng cứ chiếu
thẳng những giọt gay gắt vào mọi người
không như Hà nội có
những ngày nắng dịu êm Không khí
Sàigon vẫn ồn ào náo
nhiệt như cái năng động
trẻ của thành phố.
Tôi thèm cái không
khí bốn mùa của Hà
Nôi. Lả lơi của
cái nắng xuân. Nh́n Hà Nôi xanh ngan ngát
lộc đâm trồi vào xuân mới thấy sức sống tiềm ẩn của thành phố, con người kín đáo. Cái nóng ghê hồn của mùa hè nh́n
hoa gạo rơi tôi thấy
ḿnh cháy bỏng. Nghe thấy tiếng
quốc kêu mới thấy một thời đă xa vắng
lắm rồi.
Bây giờ chỉ c̣n nghe
quốc kêu trong tim
mà ḷng tiếc
nhớ. Mùa thu se se lạnh
cho cô gái
trẻ trang điểm chút phấn
hồng trên khuôn mặt trắng trong. Em đi trên bờ
hồ vào ngày nhớ chui qua ṿm cổng
cạnh hồ dùm tôi v́
hơn năm mươi năm nay tôi không được
chui qua. Những ngày
tôi c̣n nhỏ
tôi hạnh phúc bên cậu
mợ tôi (ba mẹ) đi
chơi trên bờ hồ mà lần nào
tôi cũng đ̣i chui qua th́ tôi mới
chịu đi tiếp. Mùa đông cái lạnh không ngủ được khiến t́nh yêu trai trẻ
lên ngôi.
Lâu lắm,
tôi chỉ thoáng qua Hà Nội
mươi ngày rồi lại ra đi. Chưa khi nào tôi được yên ả thảnh thơi như tâm hồn Người
hà nội. Người
Hà nôi đằm
thắm, giản dị nhưng sâu sắc xa
rồi tôi mới nhớ. Hà nôi những
phố nho nhỏ và những
mặt hồ xanh xanh cuộn
lấy nhau thành nơi rất riêng không nơi nào có được.
Những con đường
đă kết thành t́nh yêu
của chúng tôi cho đến
bây giờ t́nh yêu đă
thành hoa trái mà tôi
có chưa một lần đi lại. Nếu có dịp chỉ
một ḿnh tôi thôi v́
người ấy đă không c̣n
nữa để cùng tôi sóng
bước.
Hà nôi yêu thương và hạnh phúc
của tôi vẫn măi sống
trong tôi.
Kim Dung
(khóa 6)