Hồng
Nhan
Cạnh bờ hồ chỉ có duy nhất một băng ghế dài bằng gỗ, sơn nâu, trông cứng như miếng kẹo chocolate nguyên chất. Cô gái ngồi im lặng ở góc bên phải của băng ghế v́ góc bên trái đă có mấy băi phân chim xam xám, khô khốc. Cô gái ngồi ở đó lâu lắm rồi. Từ lúc ánh mặt trời c̣n chói chang xuyên qua kẽ hở của mấy nhánh thông trên đầu. Bây giờ, khung trời đang chập chùng, thấp hơn, dường như sắp đổ mưa. Phía bên kia bờ hồ, trên băi cỏ, một con chim mỏ nâu cũng đang đứng im ĺm, đầu cúi xuống thấp.
Bên đây bờ hồ, cô gái đâu khác ǵ con chim mỏ nâu, đâu khác ǵ cảnh vật chung quanh. Khuôn mặt đó cúi xuống. Khuôn mặt đó hiện rơ nét trầm lắng như một nét chấm phá đậm đặc trên một khung tranh. Chung quanh hoàn toàn không có một tiếng động, ngoại trừ tiếng th́ thầm của những nhánh lá mỗi lần có ngọn gió nhẹ len lén ùa về ngang. Thấp thoáng trong vùng tư tưởng của cô gái, sự im vắng ở đây là thứ hữu h́nh, có thể nh́n thấy bằng mắt không thể so sánh với sự im vắng trong cuộc đời. Thứ im vắng vô h́nh chỉ cảm thấy bằng tâm hồn của chính ḿnh.
Quạ! Tên của một loài chim lông đen, xấu xí. Tiếng hót chỉ là những tiếng khàn khàn, cụt ngủn. Đồng thời, Quạ cũng là tên của người con gái nhan sắc tầm thường. Vừa ốm yếu như cây tăm xỉa răng, vừa thấp bé như người bị thiếu dinh dưỡng. Đôi mắt trũng sâu như muôn đời trốn tránh thế giới bên ngoài. Một khung cửa sổ linh hồn được giấu kín sau hàng mi dày như những hàng chấn song cửa của nhà giam.
Quạ ngồi đó. Ngồi như thể một sự chọn lựa bất đắc dĩ. Ngồi mà không c̣n ư nghĩ muốn đứng lên. Ngồi giống như những chiếc lá đă trót rơi trên mặt nước hồ yên tĩnh kia. Chiếc lá không được trôi theo ḍng nước chảy cũng là một định mệnh. Ḍng nước trong hồ không được trôi đi cũng là một định mệnh. Ḍng nước không được chảy qua, chảy lại bời v́ đă trót được tạo ra làm vũng nước tù hăm. Nước đứng một chỗ như bị chôn chân. Nước im một nơi như bị khóa miệng. Nước không có chân, sao bảo là nước đứng? Nước không có miệng, sao bảo là nước im? C̣n Quạ! Quạ là con người, sao gọi là Quạ? Có lần cô gái đă hỏi:
- Tại sao mẹ chọn tên
Quạ để đặt cho con?
Người mẹ trả
lời:
- Mẹ muốn con gái của
mẹ xấu xí như con quạ đen.
- Tại sao?
- Hy vọng đời con sẽ
không bị khổ đau.
Người con gái hỏi thêm:
- Nhiều người vẫn
khen mẹ đẹp, tại sao mẹ ích kỷ với
con? Cô gái nào cũng muốn ḿnh đẹp.
Không đẹp th́ đi sửa cho đẹp
ra. Mũi con không cao, mẹ không cho con đi giải
phẩu thẩm mỹ, có phải là mẹ ích kỷ không?
Có phải mẹ không muốn thấy con đẹp hơn
mẹ?
- Mẹ không ích kỷ đâu.
Mẹ chỉ lỡ đẹp thôi con ạ. Má hồng th́
phận bạc, hồng nhan th́ đa truân.
- Cái ǵ là má hồng? Phận bạc? Cái ǵ là hồng
nhan? Đa truân?
- Má hồng hay hồng nhan là
người con gái đẹp. Phận bạc là số
phận không may mắn. Đa truân là nhiều gian nan, vất vả. Những
nghĩa đó đều ám chỉ về chuyện t́nh
duyên. Đời người con gái mà duyên nợ
trắc trở th́... khổ lắm.
Mẹ giải thích như vậy, nhưng Quạ có hiểu được đâu. Để rồi từ đó, như một giới hạn, Quạ không muốn thắc mắc thêm. Mẹ vẫn có cái quyền làm mẹ, c̣n chứng minh hay không là do cuộc đời trước mắt, đang xảy ra hàng ngày. Người đàn bà đă qua hơn bốn mươi năm cuộc sống, nhưng nhiều người chỉ đoán chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm thôi. Tại v́ mẹ vẫn c̣n đẹp lắm. Đẹp tự nhiên do trời cho chứ không phải đẹp do bàn tay khéo léo của mấy ông, mấy bà bác sĩ thẩm mỹ. Làn da trắng mịn màng không son phấn. Mái tóc đen óng mượt, dợn sóng len lén, ngầm ngầm. Nếu nh́n từ phía sau tới, ai cũng lầm tưởng mẹ là một cô nữ sinh trung học nào đó.
Mẹ cũng có tài nữa. Mẹ nấu ăn thật ngon. Mẹ làm thơ t́nh được rất nhiều kẻ yêu thơ ngưỡng mộ. T́nh yêu trong thơ mẹ ngọt lịm như mật ong, ướt mềm như giọt mưa trên lá. Thiết tha, nũng nịu như cô gái mới lớn vừa biết yêu. Giọng mẹ ngâm thơ trầm ấm, dịu dàng như ru hồn ai vào cơi mộng. Nhiều tờ báo địa phương, thỉnh thoảng vẫn gởi thư thăm hỏi xă giao rồi không quên nhắc nhở mẹ cho vài bài thơ để đăng.
Tên mẹ hay lắm: Từ Diễm Phượng. Nếu đem so sánh với tên Từ thị Quạ th́ cái khoảng cách giữa đẹp và xấu nó xa tít, tít mù. Rơ ràng là bất công! Tên Quạ đă xấu, dung nhan người con gái tên Quạ cũng xấu luôn. Tài năng Quạ lại không có ǵ. Mẹ vẫn vào bếp mỗi ngày và Quạ, nếu phải làm nội trợ th́ chỉ là một người nội trợ ngơ ngác, vụng về. Lời tṛ chuyện của mẹ nghe như đang nói văn, nói thơ. Lời nói năng của Quạ nghe như sai trái âm điệu, nghe buồn cười như giọng của người mới học nói ngôn ngữ thứ hai.
Số tử vi của mẹ có Sao Đào Hoa, Hồng Loan nằm trong cung mệnh. Mẹ vẫn được nhiều đàn ông thương yêu, đeo đuổi. Quạ đă ngoài hai mươi, nhưng chưa được người khác phái tỏ t́nh lần nào. Không hiểu "Sao" ǵ đang choán trong số tử vi của Quạ? Quạ nh́n mẹ vừa ao ước vừa ganh tị.
- Tại sao mẹ sinh ra con
xấu xí?
- Mẹ đâu có quyền lựa
chọn để sinh ra đứa con đẹp.
- Tại sao con không giống
mẹ?
- Đâu phải đứa con nào
cũng giống mẹ.
-
Vậy con giống ai?
-
Con không cần giống ai hết. Con là con của mẹ. Người
mẹ nào cũng thấy con gái ḿnh đẹp cả.
Chỉ giản dị thế thôi,
Quạ không muốn hỏi thêm, những thắc mắc
kế tiếp Quạ vẫn để dành lại. Quá
khứ vẫn nằm yên như chồng sách cũ
được xếp nằm im trong một góc tối. Quạ
lười biếng để t́m hiểu tất cả
mọi thứ cùng một lúc. Khung cửa sổ linh hồn
vẫn nằm khuất đàng sau những chấn song
của rèm mi. B́nh yên hay sợ hăi? Người ta phê b́nh:
"Quạ ít nói, rụt rè". Quạ cười,
nhưng nụ cười chỉ được phân
nửa rồi biến mất. Cười là một
phản ứng tự nhiên, nhưng thái độ tự
nhiên của Quạ chỉ có ngần ấy thôi. Người
con gái không thể diễn tả hết những cảm xúc
của giác quan ḿnh. Kể cả tiếng khóc, Quạ
cũng không khóc được. Nhiều lắm chỉ là
rưng rưng nơi khóe mắt. Giọt lệ không bao
giờ thành h́nh. Giọt lệ chảy ngược trở
vào thay v́ chảy dài xuống má.
Mẹ khóc dễ như cá sấu. Mẹ
cười dễ như đười ươi. Mẹ
nói chuyện hoạt bát như một ứng cữ viên
trong thời gian c̣n chạy loanh quanh t́m thêm lá phiếu cho
kỳ bầu cử sắp tới. V́ thế, nhiều
đàn ông vẫn thích mẹ, vẫn muốn chiếm
giữ mẹ cho riêng họ. Chẳng hạn như
người t́nh trẻ trước kia, trẻ hơn
mẹ năm tuổi, mỗi ngày đi làm vẫn gọi
điện thoại về ba lần: hai lần vào giờ
giải lao và một lần vào giờ ăn trưa
để hỏi xem mẹ có ở nhà hay không. Lần nào
không nghe mẹ trả lời điện thoại là
chiều đó về sẽ những câu hạch hỏi
giằng co, dọa nạt:
- Em đi đâu? Em đi với thằng nào? Nói nghe
coi?
Mẹ phân trần:
- Em chỉ đi mua sắm chút đồ dùng thôi mà.
- Làm sao anh biết được em có đi với ai
hay không?
- Anh phải tin tưởng em. Em có phải là thứ
lăng nhăng đâu mà anh sợ.
Người t́nh vẫn cố
chấp:
- Em không lăng lăng th́ mấy thằng đàn ông nó
lăng nhăng. Anh biết được là anh giết
chết cả hai.
- Em có đi với ai đâu, anh nghi oan cho em rồi
đó.
- Muốn đi đâu em cũng phải đợi anh
về mới đi.
- Anh muốn giữ em như giữ tù.
- Em là tù nhân riêng của anh chứ c̣n ǵ nữa.
Mẹ lặng thinh, nhưng Quạ
biết, mẹ không hài ḷng về tư cách này. Những
lời nói xúc phạm như thế chỉ có từ
những người bệnh tâm thần. Rơ là cái tâm của
người đó không yên. Cái tâm lúc nào cũng bồn
chồn, lo lắng, ngờ vực. Bồn chồn từng
giờ. Ngờ vực từng ngày. Con người chứ
có phải món đồ đâu mà dễ mất đến
như vậy? Mẹ đă sống chết, chạy t́m
tự do, bây giờ lại bị kềm kẹp của
ḷng ghen tương th́ vô lư thật. Vậy mà chuyện vô lư
cứ xảy ra hoài, chẳng hạn như ra
đường, chợt có người nào đó nh́n mẹ
và mẹ chỉ vô t́nh nh́n lại, tha hồ những
lời nói không suy nghĩ được tuôn ra từ
miệng người t́nh. Cuối cùng v́ căn bệnh
ở tâm đó càng ngày càng bộc phát mạnh mẽ, nên
mọi thứ đều đổ vỡ: đồ
đạc trong nhà và mối t́nh chưa đủ yên.
Bước chân mẹ vẫn
tiếp tục trên đường thử thách. Sau đó,
người t́nh lớn tuổi không đ̣i giam giữ
mẹ như tù nhân, nhưng lại ganh ghét, tị hiềm
với những ḍng thơ mẹ viết.
- Tôi không thích em làm thơ nữa.
- Tại sao vậy anh?
- Lư do dễ hiểu là lúc nào em cũng ngoại t́nh
trong tư tưởng.
- Những thứ đó chỉ là thương vay khóc
mướn thôi mà anh.
- Tôi cảm thấy rất khó chịu đối
với những tiếng khóc vô lư, với những lời
thương yêu bâng quơ của người tôi yêu. Tư
tưởng em lúc nào cũng đi hoang. Tâm hồn em bao
giờ cũng phiêu bạt.
- Trước khi yêu em, anh đă biết em là thi sĩ
mà.
- Giả sử, trước khi yêu tôi, em là một gái
giang hồ, em có tiếp tục giang hồ nữa hay không?
- Thi sĩ không thể đem so sánh với gái giang
hồ được.
- Tại sao không so sánh
được chứ? Một bên là thể xác, một bên
là tư tưởng, nhưng đó lại là hai tử
số của một phân số có chung
mẫu số. Đúng không nào? Khi th́
lời yêu thương cho h́nh bóng này, khi th́ lời từ
tạ cho nhân vật kia. Trong tư
tưởng em có biết bao nhiêu h́nh bóng được dùng
để khóc để than, để tưong tư, ngay
cả để nằm mơ trong giấc ngủ... Tại sao tư tưởng em không chỉ dành
để ôm ấp chỉ một h́nh bóng của tôi? Em có thấy rằng phần tâm hồn mà em dành cho
tôi vẫn chưa được trọn vẹn lắm không?
Tôi biết tôi đang ghen, nhưng v́ yêu mới ghen, phải
vậy không? Tôi biết ḿnh ích kỷ, nhưng thằng
đàn ông nào cũng ích kỷ hết...
Mẹ không nói nhiều, nhưng tâm tư mẹ không chịu nổi những lời xúc phạm nặng nề như thế và vẫn được lập đi lập lại như những hồi chuông từ ngôi giáo đường bên kia dăy phố vẫn vọng lại mỗi chiều. Giữa hai sự chọn lựa, mẹ thích làm thi sĩ hơn. Trời đă bắt mẹ sống bằng nội tâm, mẹ phải chấp nhận như một phần gia sản trong cuộc đời.
- Người đàn ông đó
chỉ yêu "t́nh yêu" của ḿnh chứ không phải
yêu "người yêu" của ḿnh. Lời
nói "yêu mới ghen" chỉ là ngụy biện.
Người đàn ông nào cũng nghĩ người đàn
bà của họ là một vật thuộc quyền sở
hữu riêng tư, muốn cất giấu nơi nào tùy ư.
Dưới mắt họ, người dàn bà phải bị
cai trị chứ không thể đ̣i
quyền tự do. Mẹ không buồn ai hết, chỉ
tại số phận ḿnh chưa may mắn thôi.
Mẹ phân trần với Quạ bằng một giọng hết sức b́nh thản.
"Hồng nhan đa truân"! Có phải chính lời nói này là một câu sấm truyền vẫn đeo đuổi dọc theo suốt cuộc hành tŕnh đời sống của mẹ? Hay chính mẹ là một mẫu người không thể chịu đựng được những điều trái ư? Hay chính mẹ không chấp nhận được một "sự chấp nhận" mà nhiều người đàn bà khác vẫn phải chấp nhận cho đời ḿnh khi đă trót sinh ra làm một người đàn bà?
***
Người t́nh hiện tại của mẹ c̣n quá trẻ, mới ngoài ba mươi tuổi thôi. Bởi thế, tiếng "chú" trên môi Quạ đôi lúc trở nên ngượng ngùng, lúng túng.
- Tại sao mẹ có thể
chấp nhận một người t́nh quá trẻ như
thế?
Mẹ hết sức thản nhiên:
- Việc mẹ chấp nhận
một người t́nh quá trẻ, không đáng để
đặt câu hỏi bằng việc người t́nh quá
trẻ đó chấp nhận mẹ, phải vậy không?
Con thử nhận xét đi. Đàn ông thường không suy
nghĩ nhiều về quyết định t́nh cảm,
nếu hỏi th́ lư do của họ sẽ rất chính
đáng.
- Nếu mẹ cho là lư do nào
của họ cũng chính đáng th́ sẽ không c̣n câu
hỏi ǵ để đặt ra nữa, phải không?
Mẹ chỉ lặng im, xoay lưng bỏ đi.
Chú
hào hoa, lịch sự y như dân Tây thượng lưu.
Mỗi lần ra xe, chú chạy ṿng qua bên
kia mở cửa chờ cho mẹ và Quạ lên ngồi
rồi mới trở về chỗ ngồi của tài
xế. Mỗi cuối tuần chú mang tới
hai bó hoa, một cho mẹ và một cho Quạ. Chú gọi tên Quạ bằng một âm thanh tŕu
mến. Cái âm thanh dễ thương
đến nổi đôi lúc Quạ cảm thấy tên
Quạ của ḿnh đă đổi màu, không c̣n xấu xí
nữa. Chú giải thích: "Ngày
xưa, quạ không phải là loài chim đen đúa như
ḿnh trông thấy hiện giờ. Chuyện kể rằng,
con quạ với con công đă thay phiên nhau sơn phết
lên bộ lông nguyên thủy màu trắng tinh cho nhau. Nhưng
v́ con công dành phần được tô điểm
trước nên mới hoàn thành được bộ lông
đẹp rực rỡ, rồi tới con quạ vừa
đứng yên chờ th́ con công bất cẩn làm
đổ lọ sơn đen lên ḿnh nên con qụa bị
đen lem luốc từ đầu đến chân... Cái tên
không biểu tượng cho vẻ đẹp của con
người hoặc bên ngoài hoặc bên trong. Cái
đẹp có thể tùy thuộc nhăn quan của từng
người. Hơn nữa, "dung nhan chỉ là
bề ngoài", chú quan niệm rằng cái đẹp ở
tâm hồn mới đáng quí.
Chú thông minh lắm, khi nói chuyện, chú biết lúc nào th́ dừng lại để tránh lời nói quá lố. Chú biết bao nhiêu lời là vừa đúng để cho vừa ḷng nhau. Chú không bao giờ thắc mắc ǵ tới lối đi hoang trong tư tưởng mẹ. Tha hồ cho mẹ làm thơ t́nh đăng báo. Cái tâm của chú cũng yên lắm, bởi v́ không bao giờ chú điều tra về sự vắng mặt của mẹ trong mỗi lần chú gọi điện thoại tới. Vắng lần nầy th́ gọi lại lần khác. Mỗi người đều có quyền có một sự tự do tối thiểu cho riêng ḿnh, chú thường bảo thế. Mọi người đều có quyền sống giống nhau. Chú c̣n nói thêm, đừng bao giờ bắt buộc một người phải thương yêu ḿnh, biết làm cách nào để tự người đó cảm thấy thương yêu ḿnh mới là điều quan trọng. Mẹ nhận xét: Chú là một mẫu người đàn ông rộng lượng, vị tha và dễ yêu.
Chú đến, luôn luôn với nụ cười rạng rỡ trên môi. Chú đến, ánh đèn trong pḥng bỗng nhiên trở nên ấm cúng hơn. Nét trẻ trung của mẹ trông tươi mát hơn. Màu son mẹ tô lên môi cũng đỏ thắm hơn. C̣n Quạ, cô gái bỗng nhiên khám phá ra một ngày nào đó, không hay, khung cửa sổ linh hồn như mở rộng và đang tràn ngập ánh sáng. Những hàng chấn song nhà giam, không hiểu từ lúc nào, cũng trở nên linh động và mềm mại. Nụ cười của Quạ đă được nở hơn phân nửa trên môi, không giấu giếm.
Quạ không bao giờ thoải mái khi đi đến những chỗ ồn ào hoặc đông người. Thế mà chú cũng hiểu được khi chưa cần phải hỏi. Những buổi cuối tuần, chú thường mời mẹ và Quạ đi về vùng thôn quê. Nơi có những nông trại chăn nuôi ḅ, dê, ngựa... Có những cánh đồng lúa ḿ bát ngát, chín vàng. Những cánh đồng cỏ xanh tươi man mát. Những con đường ṃn im vắng, quanh co giữa những ngọn đồi. Những ḍng suối trong suốt chảy róc rách len qua khe đá...
Quạ bắt đầu cảm nhận một nỗi nhớ nhung âm thầm trong những ngày chú không tới. Quạ cảm nhận cả nỗi băn khuăn, ray rứt mỗi lần chú ở trong pḥng mẹ và cửa đóng lại. Đêm nào chú ở lại là đêm đó Quạ trằn trọc không ngủ được. Bây giờ, ngoài nỗi ganh tị, Quạ c̣n có thêm mối hờn ghen với niềm hạnh phúc mà chú đang mang đến cho mẹ. Ngay cả trên những ngôn từ xưng hô, Quạ thèm thuồng cái âm thanh ngọt ngào của tiếng gọi anh anh, em em... Tiếng "chú" bắt đầu ngập ngừng trên môi Quạ. Âm thanh tiếng "chú" bắt đầu nghe chương chướng nơi lỗ tai Quạ.
Một lần, như thường lệ, cuối tuần, chú đến có lễ mễ mang theo mấy cái cần câu cá. Mẹ bận công việc không đi chơi được nhưng mẹ cho phép Quạ đi với chú. Ḷng Quạ vừa hồi hộp vừa sung sướng. Lần đầu tiên được đi riêng với chú, Quạ cảm thấy bước chân ḿnh như đang nhảy tung tăng trên lối đường gập gềnh sỏi đá dẫn đến bờ sông. Chú vừa móc con trùng vào lưỡi câu vừa hỏi:
- Quạ có sợ con trùng không?
- Sợ chứ! Sao
chú không sợ vậy?
- Bản tánh con trai thường
không sợ ǵ hết.
- Chú có sợ mẹ không?
- Mẹ đâu phải là bà
chằng mà sợ! Chú chỉ ch́u ư mẹ thôi.
- Tại sao phải ch́u ư mẹ?
- Trời sinh bản tính con trai là
hay ch́u con gái. Tính đó đă được
thể hiện từ lúc nhỏ chứ không phải
tới lớn mới học trong trường đời.
Quạ không nhớ có nhiều chuyện kể rằng
đứa con trai đă cố gắng leo lên ngọn cây
để lấy cho được cái tổ chim mang
xuống cho cô bạn nhỏ, mặc dù biết
trước, nếu động mạnh, cái tổ ong
gần đó sẽ túa xua ra chích cho sưng phù tay chân, mặt
mũi. Hoặc đứa con trai không ngần ngại
nhảy xuống sông lội quanh co để bắt
mấy con cá nho nhỏ dễ thương cho cô bạn gái
mang về nuôi, mặc dù biết, chiều về nhà sẽ
bị mẹ đánh đ̣n v́ bộ quần áo ướt
nhẹp. Tất cả chỉ v́ ch́u theo
ư thích... nếu cô bạn vui th́ ḿnh cũng vui.
Chú đứng sát mé sông, thẳng người, lấy sức mạnh quăng cái lưỡi câu có cục ch́ ra phía ngoài xa xa. Cục ch́ rớt cái tơm xuống nước rồi ch́m mất hút. Chú trao cần câu cho Quạ cầm rồi tiếp tục móc con trùng khác vào lưỡi câu thứ hai. Những động tác được lập lại. Rồi chú ngồi xuống sát bên cạnh Quạ, mắt chăm chú nh́n ra ḍng sông. Ḍng nước đang lững lờ trôi. Thời gian len lén trôi. Sợi dây cước im ĺm, mỏng manh nối dài từ chót cần câu tới mặt nước. Bên kia bờ sông là những khóm cây mọc dại chỗ lưa thưa, chỗ dầy đặc. Xa nữa là khu rừng thông xanh ŕ rộng bát ngát. Trên cao là bầu trời trong xanh có thoang thoảng vài gợn mây trắng. Quạ không dám xoay qua nh́n chú, nhưng thứ hơi hướm của đàn ông từ người chú thỉnh thoảng vẫn được ngọn gió nhè nhẹ gởi sang. Quạ cảm thấy ḿnh đang tôn trọng những ngọn gió vương hương như thế.
Những lần đi câu cá trước đây, mẹ luôn luôn là người ngồi ở giữa như một vật cách điện nên cảm giác của Quạ hoàn toàn khác biệt. Lần này, hai ḍng điện âm và dương không có vật ngăn cách, Quạ biết ḿnh đang âm thầm chống lại một sự cuốn hút.
Buổi chiều xuống tuy chậm nhưng vẫn biến đổi được không gian. Hai cây cần câu đă được kéo lên, bỏ xuống nhiều lần để thay trùng mới nhưng chưa có con cá nào lỡ dại cắn mồi. Quạ chợt nghĩ, có phải ḿnh đang cầm cần câu để câu niềm hy vọng hay không? Nếu cá cắn câu, niềm hy vọng thành; không con cá nào cắn câu, niềm hy vọng vỡ!
Từ phía cuối ḍng sông, ánh mặt trời đang biến mất dần dần vào bóng tối. Chú bắt đầu đi ṿng quanh t́m lượm những cành cây khô chất lại thành đống rồi đốt lửa lên. Chú nói:
- Thế nào cũng được cá, ḿnh đốt lửa trước để chuẩn bị nướng. Khi trời tối sẽ có nhiều con ra kiếm ăn.
Đúng như lời chú đoán, đống lửa đốt lên chưa bao lâu th́ một con cá dính câu dẫy xoành xoạch trong ḍng nước. Nỗi vui mừng hiện ra thật rơ ràng trên nét mặt của hai người. Riêng với Quạ th́ đây là dấu hiệu của một niềm hy vọng sẽ thành. C̣n hy vọng ǵ th́ chưa rơ nghĩa lắm. Chú gỡ con cá ra khỏi lưỡi câu và lượm một nhánh cây dài xỏ vào miệng cá xuyên qua thân rồi đưa vào lửa. H́nh như khi trời càng trở về đêm, cảnh vật càng trở nên im vắng hơn và con người cũng thế. Chú im lặng làm việc, Quạ im lặng theo dơi. Thứ im lặng hữu t́nh chứ không phải khó thở. Ánh lửa bập bùng nhảy múa trên gương mặt b́nh thản, trên hai cánh tay rắn chắc của chú khiến Quạ liên tưởng đến một chuyện phim có hai kẻ bị đắm tàu trên hoang đảo. Chung quanh, không một tiếng động của loài người. Chỉ có tiếng cây cối nhè nhẹ x́ xào, tiếng sóng nước vỗ loáng thoáng vào bờ đất và hơi thở của hai người. Thỉnh thoảng chú nh́n Quạ mỉm cười rồi tiếp tục công việc, Quạ cũng nh́n lại chú nhưng ánh mắt cứ chớp vội quay đi. Quạ sợ chú hiểu được những ư nghĩ đang diễn ra trong tư tưởng ḿnh.
Mùi cá nướng thơm lừng trong không khí. Chú vừa gỡ miếng vảy cá cháy vừa hít hà v́ nóng.
- Chú đưa Quạ gỡ cho.
- Thôi, nóng lắm, phỏng tay Quạ đó.
-
- Thà phỏng tay chú c̣n hơn để phỏng tay Quạ.
Chú gỡ miếng cá trắng phau c̣n bốc khói đưa lên miệng xoay qua, xoay lại thổi trước, mới đưa sang cho Quạ. Cữ chỉ quá ân cần và tự nhiên đó khiến Quạ cảm động đến độ quên mất chuyện đưa tay ra nhận.
- Ô, xin lỗi Quạ, đáng
lẽ chú không nên thổi như vậy. Để
chú lấy miếng khác.
- Không! Không phải vậy
đâu!
Quạ hốt hoảng chụp lấy cánh tay chú khiến miếng cá cầm hờ hững bị hất văng lên. Quạ chồm tới cố bắt miếng cá, nhưng bị mất thăng bằng nên bàn tay chống xuống đất, mấy ngón tay chụp vào đống tro than. Chú vội vàng cầm lấy bàn tay Quạ, phủi tro rồi kéo cả người Quạ đứng lên đi thẳng ra bờ sông, ấn Quạ ngồi xuống để nhún bàn tay Quạ vào ḍng nước lạnh. Tất cả những hành động đó đều nằm trong im lặng, không tiếng nói. Quạ không dám cất tiếng nói th́ đúng hơn, nhưng c̣n chú th́ sao? Quạ len lén liếc nh́n, nhưng bóng tối đang bao che khuôn mặt của cả hai.
Trên bờ sông, trong bóng tối chập chờn của ánh lửa từ phía sau lưng chiếu tới, trong sự im lặng, một tay chú vẫn giữ bàn tay Quạ cho ngâm dưới nước và cánh tay c̣n lại chú choàng ngang ôm lấy người Quạ để giữ cho nàng không bị té ngă. Nỗi hy vọng trong ḷng cô gái đang lớn dậy...
***
"Ḿnh có bị tội
không?"
"Dĩ nhiên là không!"
"Tại sao không?"
"Tại sao có chứ?"
Mẫu đối thoại ngắn vẫn loanh quanh trong đầu óc. Chập chờn trong giấc ngủ và lảng vảng đâu đó trong không gian. Câu giải đáp của chú chưa đủ làm yên ḷng Quạ. Nàng không phải chỉ mang mặc cảm tội lỗi. Nỗi xót xa lẩn quẩn, đau ngây ngấy trong ḷng.
Mấy ngón tay bị phỏng lửa tuy được ngâm xuống ḍng nước lạnh nhưng Quạ vẫn chưa cảm thấy êm ái bằng... nụ hôn của chú đặt vào đó! Chú trân trọng quá! Chú đă cho Quạ cái cảm tưởng rằng vết thương là của chú, chính chú đang chịu đựng chứ không phải Quạ. Cử chỉ ân cần, tha thiết đă như một phép lạ khỏa lấp vào cái khoảng trống mông lung trong cuộc đời người con gái. Nếu gọi là khoảng trống th́ cũng đúng, nếu gọi là bóng tối cũng không sai. Quạ đă lớn lên có kèm theo cái khoảng trống bên cạnh! Quạ đă suy tư trong sự che phủ của vùng bóng tối chung quanh ḿnh.
Quạ chợt nghĩ: Có nên cám ơn Thượng Đế đă cho chúng ta những nỗi thống khổ để rồi ban đến những sự xoa dịu hay không? V́ nếu không có nỗi thống khổ th́ sự xoa dịu sẽ không có ư nghĩa ǵ hết. Xoa dịu sẽ không có một chỗ đứng nào trong đời sống v́ người ta không cảm nhận được nó. Cũng như đêm đó, nếu Quạ không bị phỏng tay th́ chú đă không ôm ngang người Quạ để giữ cho nàng khỏi bị ngă xuống nước. Và Quạ đă không thể nhận được thứ cảm giác hồi hộp, xao xuyến và ngây ngất của lần đầu tiên trong đời được tạo ra bởi một người khác phái. C̣n hơn thế nữa, nếu vết thương nơi tay Quạ không đau đớn th́ nơi đó đă không nhận được nụ hôn trân trọng của chú.
Chú! Chú! H́nh bóng của chú bây giờ quá lớn. Như một bóng mát che chở. Như một khối nặng đè nén. Như một ánh sáng dịu mát. Như một cơn mưa âm thầm dai dẳng... H́nh bóng chú có tất cả mọi thứ, từ an ủi đến đay nghiến; từ êm ái đến ray rứt. Và mẹ nữa, mẹ đă vô t́nh hay cố ư khi để cho Quạ đi một ḿnh với chú? Mẹ đang là một người t́nh, có phải người t́nh nào cũng phải ích kỷ không? Quạ là người con gái mới lớn, tuy không đẹp, nhưng số tuổi hai mươi hai vẫn là điểm thuận lợi và ưu ái đối với quan niệm của mọi người đàn ông. Chú là người đang đứng ở giữa cái khoảng cách của hai số tuổi. Với mẹ th́ chú thua mười năm; với Quạ th́ chú hơn cũng mười năm, tuy mười năm giống nhau nhưng giữa hai cái thua và hơn đó chắc chắn phải được nh́n khác nhau hoặc cảm nhận khác nhau.
Trên con đường nhỏ chạy ngoằn ngoèo trong công viên, chú đă cầm tay Quạ một cách tự nhiên như thể một đôi nhân t́nh.
-
Quạ có yêu ai chưa?
-
Chưa.
-
Quạ có mơ ǵ về h́nh bóng một người đàn
ông trong đời Quạ không?
-
Không.
-
Tại sao?
-
Không biết.
-
Quạ nghĩ sao về chú?
-
Quạ... thích chú.
-
Kêu chú bằng anh được không?
-
Tại sao không kêu bằng chú nữa?
-
Cho cái khoảng cách giữa hai chúng ta được thu
ngắn lại.
-
Khoảng cách ǵ?
-
Khoảng cách giữa hai kẻ yêu nhau.
-
Ḿnh có bị tội không?
-
Dĩ nhiên là không.
-
Tại sao không?
-
Tại sao có chứ?
-
Chú là người t́nh của mẹ?
-
Sẽ làm một người t́nh không chung thủy.
-
Quạ là con của mẹ?
-
Quạ không phải là đứa con bất hiếu.
Quạ dừng bước lại,
níu cánh tay chú dừng theo. Lần đầu tiên, Quạ dám
nh́n thẳng vào mắt chú:
- Quạ
mặc cảm!...
Tia mắt của chú nửa dịu
dàng nửa nghiêm khắc:
- Mặc
cảm hay không là do ḿnh chứ không do người khác hay do
hoàn cảnh chung quanh tạo nên. Em nghe anh nói đây, tại
sao phải mặc cảm khi ḿnh có thể chối bỏ
được nó? Mặc cảm sẽ không giúp ích
được ǵ cho em trong cuộc sống nầy. Sống
là phải tranh đấu. Anh muốn nói đến sự
tranh đấu với chính bản thân ḿnh là điều
trước tiên. Đừng để sự yếu
đuối xâm lấn làm hủy hoại tâm hồn ta.
Ṿng tay chú choàng sau lưng Quạ,
siết nhẹ. Bàn tay chú nâng khuôn mặt Quạ lên trong lúc
khóe mắt người con gái đang rưng rưng ḍng
nước. Nụ hôn thật nhẹ chú đặt
phớt lên đôi môi mấp máy chưa nói được
thành lời. Quạ buông lơi cả thân người
để tựa đầu ḿnh vào nơi ấm áp nhất
của con người: vùng trái tim của chú. Từ nơi
đó, Quạ nghe tiếng nói thoát ra:
-
Ḿnh không có tội ǵ hết khi vô t́nh phát hiện một
cảm giác chợt đến. Anh không mặc cảm khi nói
anh yêu em. Anh đă không cố t́nh khi không chung thủy
với mẹ em. Làm sao chung thủy, khi gánh t́nh yêu trên vai anh
đang có một bên nhẹ và một bên nặng? Anh không có
tội khi anh không cố t́nh lừa dối. Em không bất
hiếu khi em chưa phủ nhận công ơn sinh
dưỡng của mẹ... Mẹ đă cho em cái quyền
làm người, anh tin rằng mẹ sẽ tôn trọng nó.
Nước mắt Quạ tự do
tuôn tràn, khoảng áo trên vùng ngực chú thấm ướt
một khung tṛn nho nhỏ.
***
Mặt nước hồ vẫn
phẳng lặng. Màu xanh rong rêu của ḍng nước tù hăm
càng trở nên đậm đặc hơn khi từng làn
mây xám trên khung trời đang tụ lại mỗi lúc
một dầy thêm. Con chim mỏ nâu đứng bên kia
bờ hồ đă từ từ bỏ đi. Mấy nhánh
cây mỏng đang lung lay mạnh hơn khi những cơn
gió đổ về nhiều hơn. Cô gái vẫn ngồi
yên lặng như một pho tượng, chỉ trừ
ḍng tư tưởng trong nàng là không ngừng trôi dù cho
cảnh vật bên ngoài đang thay đổi. Khuôn mặt
thật buồn của mẹ hiện ra...
"Con
yêu chú! Con tôi vừa thú thật với tôi đó phải
không? Tội nghiệp! Đừng khóc, con! Tôi đă linh
cảm được chuyện này từ lâu và tôi đă
thật ḷng muốn nó xảy ra đúng như vậy."
Lời nói của mẹ như bâng
quơ với ai đó. H́nh như ḷng mẹ đang đau
như bị tay ai cắt ngang sợi ruột.
"Anh nói với em rằng anh yêu con em! Đó không
phải là điều em vẫn từng nghĩ đến
hay sao?"
Mẹ đang đứng xoay
mặt vào từ hướng cửa sổ, tiếp
tục nói bằng một âm thanh thật nhẹ. Âm thanh trôi
bềnh bồng giữa căn pḥng có Quạ đang
đứng dựa lưng vào tấm vách tường màu
xanh nhạt, đầu cúi xuống che dấu đôi khóe
mắt rưng rưng.
"Con tôi là đứa con gái vô tội, đáng
thương. Anh là người đàn ông có đủ
độ lượng và tư cách, từ lâu nay tôi vẫn
mơ ước cho đời ḿnh. Trong lúc con tôi là một
núm ruột của tôi được cắt ra, tại sao
tôi không có đủ can đảm cắt chia trái tim ḿnh
để núm ruột đó được b́nh yên trong
cuộc sống? Tại sao tôi không chấp nhận thêm
một chuyện vất vả để cho con tôi
đỡ phải vất vả trên bước
đường đi t́m một người đàn ông trong
đời?..."
Hai ḍng nước mắt từ
từ chảy xuống trên khuôn mặt cô gái ngồi
một ḿnh bên bờ hồ. Tiếp theo là những hạt
mưa rơi xuống vội vă làm ướt thật nhanh
những sợi tóc c̣n buông xỏa trên bờ vai thổn
thức. Và trong sự biến đổi của không gian
đó, cô gái nhớ lại một cách rơ ràng h́nh bóng của
người mẹ thân yêu, tay xách hành trang, chân bước
vội lên chiếc phi cơ mang tên Air France trong buổi sáng, trời c̣n
mờ mờ sương. Bất giác cô gái nói th́ thầm:
- Ước
mong mẹ sẽ t́m thấy được mảnh tim
mới nơi khung trời xa xôi đó, để thay
thế cho mảnh tim mẹ đă can đảm cắt chia
cho con."
Quạ vẫn ngồi im trong khi
cơn mưa đă trở nên nặng hạt. Cơn mưa
đă làm khuấy động mặt nước hồ
đang yên tĩnh.
Hồng Hoang