KHI THẦY TÔI BỆNH!



Chúng tôi như bầy gà lạc mẹ, ngơ ngác, xác xơ! Gọi Thầy hoài không được thì đứa nầy gọi đứa kia, hỏi han về Thầy. Có một chút tin nhỏ nào lại vội vã chuyền cho những người bạn “thân tín” một cách âm thầm vì không muốn nhiều người biết “Thầy tôi” đang bệnh, nhưng rốt cuộc rồi đứa nào cũng biết hết vì không đứa nào nỡ dấu đứa nào cả!
Quả thật là chúng tôi hốt hoảng lắm khi không còn liên lạc được với Thầy! Đa số chúng tôi đều không còn cha mẹ, dù tóc đã điểm sương nhưng gặp lại Thầy bỗng thấy mình hãy còn nhỏ dại, và Thầy đã như một chỗ dựa tinh thần vững chắc vì mỗi lần có chuyện vui buồn không biết chia sẻ cùng ai thì gọi đến là có Thầy nhấc phone ngay và sẵn sàng lắng nghe!
Ngày xưa học với Thầy, bài vở nhiều quá, đôi khi trong lớp chỉ cắm đầu vào vở để ráng học bài trước hay lo lắng chuẩn bị cho giờ học kế tiếp, hoặc mệt mõi nhìn lơ đãng lên bảng chẳng chú tâm nhìn kỷ Thầy xem Thầy ra sao! Rồi hình ảnh của Thầy cũng dần phai mờ theo thời gian dằng dặc trong cuộc sống quay cuồng với bao nhiêu khổ nhọc, đắng cay…cho tới một ngày nghe tin Thầy, nhớ lại Thầy nhờ cái tên đặc biệt rồi lại được gặp lại Thầy với vóc dáng xưa, có nhiều nét đổi thay là lạ nhưng lại dễ dàng thân quen, không sợ Thầy sẽ khảo bài, không lo ngày thi đến mà lại được Thầy ân cần, đón tiếp như đứa con phương xa đã trở về, thật là một hạnh phúc bất ngờ! Tự dưng có được một người thân thiết, tin cậy giữa chợ đời đầy đua tranh, hỗn loạn…Học trò đã tìm lại Thầy như một chỗ dựa bình yên và quý báu khi mà tâm trí đã hao gầy! Trò đã vị kỷ và quên mất là khi trò đã mòn mõi thì Thầy còn mõi mòn hơn… Ngày xưa lúc cha mẹ đau ốm có khi vật vả với cuộc đời đã không tận tình chăm lo được, đến khi bị mất mát thì cảm thấy đau lòng và ân hận cho nên bây giờ mỗi lần gặp lại Thầy lại chú tâm để ý, nhìn Thầy khoẻ mạnh thì thật là vui mừng nhưng để ý thấy Thầy gầy hơn thì bắt đầu lo sợ vu vơ dù chẳng dám nói ra…
Bây giờ thì Thầy đang bệnh, chẳng dám gọi phone và ngay cả Email vì sợ phải làm phiền Thầy, nếu Thầy đọc được thì thật là vui mừng nhưng nếu nhắc đến Thầy hoài mà làm Thầy linh cảm bị hắt hơi và tăng cơn đau thì càng khổ! Cho nên đứng ngồi vào ra chẳng yên, không biết cầu nguyện có giúp gì cho Thầy không nhưng cũng chẳng tịnh tâm mà cầu nguyện được! Vả lại, bên cạnh Thầy cũng có nhiều người thân yêu tận tình chăm sóc cho nên cũng yên tâm và tự biết thân phận học trò của mình nên yên lặng và chờ.. tin mà thôi, dù rằng đôi khi quá sốt ruột thì cũng liên lạc cho nhau để rồi nói qua nói lại và cải vã nhau cho đỡ… căng thẳng!
Chẳng biết phải trách trời trách đất hay giận ai đã làm cho ông Thầy bị bệnh, thôi thì giận dỗi bạn mình cho đỡ ..tức! Để rồi suy nghĩ lại sẽ thấy thương và hiểu nhau hơn vì mình có cùng một ông Thầy và cùng có chung một nỗi lo! Không có Thầy thì không có Bắc Cali gặp lại Nam Cali, không có những buổi đại hội tưng bừng với đồng môn trên toàn thế giới. Không có Thầy thì không còn bóng dáng ai đón học trò trước cỗng nhà hay tiễn đưa tận ngoài đầu ngõ để rồi hình bóng đó in mãi trong tâm trí những đứa học trò làm hành trang êm ả trên suốt quãng đường về xa diệu vợi…Không có Thầy chăm sóc, sẽ không có những trái cây tươi ngọt trong vườn nhà Thầy, không có những món ăn ngon mà Thầy đã cặm cụi nấu nướng hoặc xếp hàng trong giá lạnh để gởi quà cho những đứa học trò ở tận bốn phương trời. Không có Thầy thì ở tận miền quê mẹ xa xôi, những đứa học trò không còn dịp để mòn mõi chờ Thầy về vui vầy hội ngộ.
Vì vậy mà Thầy sẽ vươn lên vì mọi người! Thầy sẽ khoẻ mạnh vì những người thân yêu và những đứa học trò luôn nghĩ về Thầy, chuyền sức mạnh niềm tin để yễm trợ cho Thầy! Thầy sẽ khoẻ mạnh và vượt qua bệnh tật vì Thầy vẫn thường xuyên rèn luyện cả tinh thần lẫn thể chất. Thời tiết khắc nghiệt sẽ khuất phục trước năng lực vững mạnh của Thầy. Thầy đã cho quá nhiều thì Thầy sẽ được nhận! Đấng thiêng liêng, những vị Bác sĩ tài năng và nghị lực của chính Thầy sẽ giúp sức cho Thầy chiến thắng! Thầy nhé!

(Kính gởi về Thầy Luyện-Quang-Đăng)
Hồng Nhung K4