KHOẢNG LẶNG
Nguyễn Thị Nghĩa
Bạn
tôi ơi. Lại sắp đến tháng 11 rồi, bạn biết không? Những năm trước, cứ vào tháng này
là tôi lại
thấy nôn nao, mong sao
cho mau đến
ngày họp mặt của trường ḿnh.Ḷng tôi cứ xôn
xao y như ngày xưa, qua 3 tháng hè, ḿnh
chúng ḿnh lại được tựu trường. Một năm trôi qua, tôi nhớ ngày
23/11 năm trước,
gặp lại Thầy cô, gặp lại bạn bè, mừng
vui khôn xiết, tôi được cùng với mấy chị khóa trên cài hoa
cho thầy cô.... Thưa thầy, thưa cô...tôi cài
đóa hoa hồng lên áo thầy cô
với tất cả sự kính, trọng, mến yêu. Bạn ơi, vui làm sao
khi thấy thầy cô vẫn
khỏe, các bạn ở xa quay lại về trường. Chúng ḿnh nói với
nhau biết bao điều khi xa vắng,
rồi xúm xít chụp h́nh, dành nhau
đứng gần cô, thầy... Ngày ấy, khóa 7 của ḿnh đông nhất, vui nhất nhưng... vẫn c̣n thiếu
vắng vài gương mặt. Tôi đă ví
sự thiếu vắng kia như những khoảng lặng trong bản nhạc vui tươi ngày họp mặt. Một năm đă qua với bao thay đổi
trong tôi. Bạn ơi, năm nay, tôi lại thành khoảng lặng mất rồi. Thưa thầy, cô, em muốn
một lần nữa được dâng hoa, bạn
bè ơi tôi muốn gặp lại bạn lần nữa, muốn kể cho bạn
nghe, muốn nghe bạn kể bao điều...
nhưng tôi không thể, tôi không thể
rồi bạn ơi.
Thủ
Đức ngày 11 tháng 10.
Thân
gửi Kim Lan.