Một Thời Để Nhớ ….



….Tôi đã đến với trang Web THTĐ thật tình cờ.Trong lúc mày mò vào Google tìm kiếm bắt đầu bằng từ Trung,tôi thầm cám ơn ngưòi đã khai sinh ra trang Web này. Vào Web hiện ra dòng chữ TRUNG HỌC THỦ ĐỨC .Tôi tự hỏi đây là gì ? và sự tò mò lại thúc giục…Đó chính là cái tôi cần!
…Càng đi sâu vào trang web…Nội dung và hình thức của nó đều rất hấp dẫn,các chuyên đề, các bài viết về tình thầy trò,bạn bè rất ư là cảm động!...Mong rằng trang web này luôn luôn là người bạn đồng hành với những ai khó quên công ơn thầy dạy dỗ…bạn hữu,trường xưa…
…Khi vào xem danh sách các thành viên, tôi thấy có tên anh Nguyễn quốc Tuấn…
…Ba mươi năm năm trôi qua…Bạn tôi :Nguyễn quốc Tuyến không hiểu bây giờ đang ở đâu.Phải chăng đây là hai anh em ? viết những dòng chữ này tôi cảm thấy bâng khuâng và nhiều xúc động!
…Năm 1972,ngày bạn từ Tây Ninh chuyển về trường THTĐ,là những ngày tháng không vui đối với tôi.Lớp 9A4 ngày đó có 13 nam và 27 nữ _Giáo viên chủ nhiệm là cô Phạm Thị Cẩm Tâm.Lớp này nổi tiếng là lớp quậy nhất trường ,có bạn nghĩa dám mang súng ngắn của cha vào lớp để đi đánh nhau với học sinh kỹ thuật Việt Đức may mà các bạn phát hiện và thầy Phượng tổng giám thị kết hợp với cảnh sát bắt tịch thu và cạo trọc đầu bạn nghĩa (cha của bạn là Trung Tá ).Có lẽ vậy nên thầy Huân phụ trách HĐKL nhà trường được phân công dạy lớp để trị những ai muốn làm "yên hùng"…
Dĩ vãng…có lúc muốn quên đi…sao lại cứ hiện về đâu đó…Bạn Tuyến ngày đó học rất giỏi.Mỗi tháng đều được nhà trường tặng học bổng.Phụ trách dạy môn Toán cô Cẩm Tâm đã khen những năm tháng đi dạy, cô chỉ phục có 2 người học trò đó là Nguyễn Phú Vinh và Nguyễn quốc Tuyến,giải toán hình bằng những phương pháp ngắn nhất và hay nhất.
Ngày ấy,tôi là trưởng ban học tập,nhưng các bạn không còn phục tôi như ngày nào.Các bạn dành nhiều tình cảm cho gã con trai nói giọng bắc nhỏ nhẹ và ấm áp kia,tôn vinh như anh hai .Những ngày tháng đó có lẽ là những ngày tháng đau buồn nhất trong cuộc đời đi học của tôi.Thử hỏi từ lớp đệ thất cho đến lớp đệ ngũ tôi luôn luôn dẫn đầu…Thế mà bây giờ hắn xuất hiện hất tôi ,hỏi sao tôi không giận cho được.
…Thầy Huân có lẽ dành cho bạn ấy nhiều tình cảm ,không hiểu vì bạn đó cùng là người bắc như thầy?Một lần thầyhỏi lớp có dám tổ chức thuyết trình đề tài văn chương bình dân cho toàn khối 9 không.Cả lớp im lặng.Bổng một cánh tay từ cuối lớp giơ lên. Trời ơi hắn có điên không chớ. Thuyết trình trong lớp đã là một việc khó.Vậy mà hắn dám…Hắn phải biết mình là ai chớ.Với giọng bắc nhẹ nhàng và ấm cúng :"Xin thầy cho phép em đứng ra tổ chức". Ngày ấy bạn nổi danh vì việc làm đó .Thầy Huân dìu dắt và lớp đã tổ chức thành công rực rỡ .Chính những hoạt động đó lớp đã xoá bớt đi những định kiến xấu về mình .
…..Năm tháng dần trôi…kỷ niệm một thời để nhớ …Ngỡ quên đi sao cứ hiện về…Trong lục cá nguyệt đầu bạn dẫn đầu lớp .Tôi đã bật khóc nức nỡ…Bạn ấy vẫn là người hùng tim lạnh…Rồi không hiểu vì sao cuối năm tôi lại đứng nhất lớp có lẽ vì những giọt nứơc mắt ấy chăng?...Thức khuya mới biết đêm dài…Qua năm sau, lên lớp đệ tam học ban chuyên toán lớp 10 B2 tôi mới hiểu mình không là gì so với bạn ."hắn học quái gì mà 9 môn đã đứng nhất hết 8.Bạn chỉ chừa lại môn văn cho tôi .Hạng nhất môn văn so với hạng nhì môn văn của bạn đâu có gỡ gạc được gì !Năm đó thầy Hồ vạn Chung là chủ nhiệm nhận xét :Bạn là học sinh gương mẫu về mọi phưong diện…Đi học bạn bao giờ cũng nhất y ,không bao giờ ủi đồ ?Nhà bạn có lẽ khó khăn…Hiếm thấy các cuộc vui chơi tốn kém có mặt bạn. Dạo đó nhà trường tổ chức tặng học bổng và bạn bao giờ cũng có tên trong danh sách.
…..Năm 1975 tôi ra đi…Về nơi…Xứ người…Bạn có bao giờ chợt nhớ đến tôi không nhỉ cho dù một lần.
….Thập niên 90 tôi có dịp về thăm Hà Nội ghé thăm các trường Đại học trong nước .Một lần ghé trường đại học văn hoá Hà Nội tham quan .Chợt thấy trong danh sách sinh viên tốt nghiệp đại học khoá 2 ngành Fahasa có tên giống bạn .Một phút chết lặng …Dò tìm tôi thấy hình bạn và nơi ở Thủ Đức . Đúng là bạn đây rồi ,cũng khuôn mặt ấy nhưng bị cận ,nhớ lại ngày nào bạn chê tôi vậy mà bây giờ lại bị cận .Ghét của nào trời cho của đó nha .Mà sao lạ nhỉ bạn trong lớp của bạn lại là 40 giám đốc các công ty fahasa toàn miền nam chỉ riêng bạn và 4 bạn ở thành phố Hồ chí Minh là sinh viên ? Phải chăng bạn là cán bộ đầu ngành? Nhớ xưa…72-75 bạn học THTĐ. 76-77 bạn học ở đâu ? thập niên 80 -90 và nay bạn đang ở đâu ?
…Tôi thường vào Web THTĐ …Tình cờ thấy ảnh thầy Trai và các anh chị thăm anh Tuấn bịnh ,tôi thấy hình gia đình anh Tuấn không có ai nữa vậy là bạn và gia đình này không có mối liên hệ nào cả?
…1975 cha tôi một Bác sĩ đã ra đi…Theo cha tôi nghĩ biết ngày nào trở lại…Thấm thoát đã 32 năm…Nối nghiệp cha ,tôi trở thành bác sĩ …Đó cũng là ước mơ của tôi từ năm lớp 9 bạn nhớ không ?...Ngày đó trong giờ chủ nhiệm ,cô Cẩm Tâm đề nghị mọi người nói về mơ ước của mình .Ai cũng có ước mơ , riêng bạn trả lời lớn lên mong sao là người có ích cho xã hội. Hiện nay bạn đang làm gì nhỉ ? Xa quê hương ,tôi chỉ biết thông tin một số bạn. Lớp trưởng nay đang công tác trong ngành y tế , Lê thị minh Loan nghe đâu đang là phó phòng giáo dục Q.9 .Thầy Huân đã qua đời rồi bạn biết không ? Xin Thầy tha lỗi vì không về thăm và tiễn thầy về nơi an nghỉ cuối cùng !Xa Thầy nhưng bao giờ và lúc nào hình ảnh của thầy vẫn đọng nơi em…Nhớ ngày nào thầy hướng dẫn lớp làm đề tài thuyết trình cho toàn khối 9 . Đưa lớp từ chỗ tai tiếng thành lớp có tiếng vì đề tài này. Cám ơn Thầy ngàn lần cám ơn Thầy vì những công lao to lớn đó ! Cô Cẩm Tâm không hiểu bây giờ ra sao nữa ? Cô vẫn ở chỗ ngày xưa hay đã về nơi xứ người như mình ? Nhớ lại năm xưa cô thường nói : "em là người có đủ điều kiện để học tập nhưng sao em không hơn bạn Tuyến nhỉ ? " Ngày đó mình giận ghê .Từ đó trong cuộc sống mình luôn luôn cố gắng học tập không ngừng .Cám ơn cô những lời góp ý đó .Chính những sự góp ý đó đã giúp mình thành công trong cuộc cống .
….Những năm tháng trôi qua…và cho đến bây giờ tôi vẫn dành cho bạn những tình cảm của một người…Từ chỗ xa lạ về học chung lớp .Hơn tôi và vượt qua tôi …Từ chỗ giận hờn để rồi muốn xoá bạn ra khỏi kí ức không phải là chuyện dễ…Những kỉ niệm thời còn học chung muôn thưở còn đọng nơi tôi Tôi đã bay đến một vùng trời và ước mơ đã thành công , đã thật hạnh phúc…Tôi không biết hát như anh Hưng tặng anh Tuấn bên cầu biên giới .Nhưng tôi vẫn viết được như anh đã viết cho anh Tuấn bằng một tấm lòng …
….Ngày ngày đối mặt với bộn bề ,lo toan,dù bôn ba nơi đất khách .Qua Web THTĐ tôi tìm được những gì thân thương nhất ,bộc lộ được những sâu thẳm tâm hồn ,như thoả được nỗi nhớ quê hương da diết _Nhớ công ơn Thầy,Cô dạy dỗ…_nhớ trường xưa _bạn cũ của MỘT THỜI ĐỂ NHỚ….

Bạn cũ năm xưa ,
TTKH