Ngày
nhà giáo 20-11
Những năm học tiểu học, tôi là một học
sinh giỏi nhất trường. Thật ra đó
chỉ là một trường quận của một tỉnh xa. Tôi c̣n nhớ
năm tôi học lớp Nh́ ( lớp 4 bây giờ ). Cô giáo tôi đă
dẫn tôi đi khắp trường, vào từng lớp đều khen tôi, cô mong
các bạn, các anh chị
cũng học giỏi như tôi. Cô c̣n
nói cô tin tưởng sau này tôi sẽ
là người rất thành đạt.
Cũng là mùa hè năm
ấy, tôi nhận được
tin ba tôi mất khi tôi
đang nghỉ hè trên nhà
bà tôi ở Sài G̣n. Chúng
tôi được đưa nhanh về nhà, tôi
và chị cả của tôi. Chị tôi hơn tôi
6 tuổi, nhưng suốt trên đường đi tôi không thấy
chị tôi khóc. C̣n tôi,
tôi đau đớn thật nhiều, tôi đă khóc sướt
mướt và miệng cứ gọi măi “ Ba ơi ba…”.
Chỉ mới 10 tuổi nhưng tôi cảm nhận
được tôi không chỉ mất cha, mà tôi đă mất
cả niềm tin và ước mơ tương lai của tôi
nữa. Sau đám tang, mẹ tôi đưa anh chị em
tôi trở lại Sài G̣n
và sống ở vùng ngoại ô Thủ Đức.
Mẹ tôi xin cho tôi
vào tiếp tục học ở trường Nữ Tiểu học Thủ Đức. giữa môi trường xa lạ, thầy cô, bạn bè
không quen cùng với nỗi buồn v́ ba tôi
không c̣n nữa, khiến tôi không c̣n
thiết đến việc học tập. Tôi học thật kém. Nhưng dù sao tôi
cũng vượt
qua được kỳ
thi tuyển để vào lớp 6 của trường ( bấy giờ không c̣n gọi là
Đệ Thất nữa ). Qua lớp 6 rồi hết lớp 7, kết quả học tập tôi vẫn
yếu kém như thế.
Đầu năm lớp 8, trường tôi có một
giáo viên mới chuyển về, cô Phan
Kim Thủy _dạy lư hóa. Hôm
đầu tiên cô đến lớp, cả lớp tôi ai
cũng sợ cô,v́ ánh mắt
cô thật nghiêm nghị và cô không
bao giờ cười. Nhưng riêng tôi, tôi
nh́n thấy đằng sau đôi mắt nghiêm nghị ấy là một
sự đùm bọc, chở che… bỗng dưng tôi thấy quư mến cô
và thương cô thật nhiều.
lúc nào tôi
cũng mong đến tiết học của cô và mong
được nh́n thấy cô đi
vào trường. Tôi sợ ḿnh
học dở, cô sẽ không
thương tôi nên tôi đă
chăm chỉ hơn, siêng năng hơn và cuối năm
lớp 8 tôi được xếp hạng tư. Cả lớp đều biết tôi thương cô và cũng
biết cô rất thương tôi. Có những
hôm giảng bài, suốt 2 tiết, cô chỉ nh́n mỗi tôi dưới
ánh mắt “ganh tỵ” của bạn bè. V́ thương
cô nên tôi
đă thay đổi, và tôi đă học
tốt những năm sau nữa.
Tôi biết một điều : tôi học chỉ
v́ cô.
Xă hội có
những thay đổi lớn. chúng tôi được
chuyển qua trường
Nguyễn Hữu Huân để tiếp tục học năm lớp 11… Cô của tôi cũng
đổi nơi khác. Hôm từ
giă cô tôi
rất buồn và tôi đă
khóc. Tôi vẫn viết thư thăm hỏi cô nhưng
những lá thư cứ thưa dần rồi một ngày tôi không
c̣n viết cho cô nữa.
dù tôi vẫn
thương cô và luôn nhớ
đến cô.
Hết cấp 3, tôi thi vào
ĐH SP như đă
hứa với cô. Nhưng đến khi ra trường không biết v́ số phận
hay v́ hoàn cảnh, cuộc đời tôi đă rẽ sang hướng khác. Giờ đây tôi là người
không thành đạt. Tôi đă không thực
hiện được
lời hứa với cô, và
tôi cũng đă phụ long mong mỏi của cô giáo
lớp Nh́ của tôi ngày
ấy.
Vài tháng trước
đây, tôi gặp lại cô nơi đám
tang của thầy tôi. Thầy tôi cũng là
em trai út
của cô. Sau cơn tai biến thầy ra đi ở tuổi 54. Nh́n thấy cô từ
xa, tôi đă
nhận ra cô, tôi chạy
nhanh đến cô. Tôi xúc
động nắm lấy bàn tay
nhăn nheo của cô. Cô
tôi đă già đi quá
nhiều, tóc cô bạc trắng,
má cô hóp
lại. thế nhưng tôi vẫn nhận ra đôi mắt
nghiêm nghị và chở che
của cô. Tôi ngạc nhiên sau hơn
34 năm gặp lại t́nh cảm tôi dành
cho cô vẫn
không hề thay đổi. tôi tíu tít
kể cho cô nghe chuyện
ngày xưa, ngày nay của tôi. Tôi như
chú chim non mừng rỡ khi thấy chim mẹ tha
mồi về.
Tôi được biết, dù đă ở tuổi 70, đêm đêm cô vẫn c̣n
dạy bổ túc cho những
học sinh nghèo không có
điều kiện đến trường.
tôi nghĩ là thầy
cô th́ có
lẽ suốt đời sẽ v́ học sinh
của ḿnh mà thôi. Chia
tay cô, tôi
hứa sẽ trở lại thăm cô. Lần
này th́ tôi
không dám thất hứa với cô nữa,
v́ tôi biết
tôi có thể
mất cô bất cứ lúc nào. Thời
gian cũng không c̣n nhiều
cho cả cô và tôi.
Đến bây giờ, tôi cũng không thể định nghĩa một cách rơ ràng
t́nh thầy tṛ là như
thế nào? Tôi thấy nó không nồng
nàn, say đắm, cũng không dễ tan vỡ như t́nh yêu
nam nữ. Nó cũng không
gần gũi khắn khít như t́nh ruột
thịt giữa cha mẹ, con cái… nhưng đó là một thứ
t́nh cảm luôn tồn tại trong mỗi con người chúng ta, và
không bao giờ mất đi. Đó là 1 t́nh cảm
vừa có sự kính trọng,
cảm thông, đùm bọc, chở che và
cũng rất thân thiết. Dù tôi bao
nhiêu tuổi th́ đứng trước thầy cô tôi vẫn
thấy ḿnh như đứa học tṛ bé
dại ngày nào. Và dù
thời gian có qua đi, dù tôi ở đâu, làm ǵ
đi chăng nữa th́ t́nh
cảm thắm thiết tôi dành cho thầy
cô vẫn không bao giờ
phai nhạt trong ḷng tôi.
Kim Dung.