Ngôi nhà biển
Có một khung cửa sổ màu xanh quay về
hướng biển
thân thương của chúng ta. Trong cánh của
màu xanh ấy tôi được
ra đời bằng t́nh yêu của cha mẹ. Ngay từ tuổi c̣n nằm nôi
tôi đă được sóng biển ru
ŕ rào. Mẹ tôi
kể cứ ẵm tôi lên
phố là tôi khóc không
chịu ngủ.
Ẵm tôi về lại căn nhà nhỏ
với gió biển ru
tôi lại ngủ ngon.
Ngay đầy tuổi tôi ba tôi đem
tôi xuống biển để tắm và xin
làm con của biển. Tôi vui thích với sóng không hề sợ.
Lớn
lên tôi lăn lóc với băi cát
của biển, nhất là sóng
biển. Có bao nhiêu tṛ chơi trên
băi biển. thả diều,
chạy nhảy,nhất
là tắm biển. Bao tṛ nghịch nghợm của thằng bé con biển chắc không thua ai
trên trái đất này. Nhịch nghợm khiến tôi đen hơn tất cả bạn bè và
tóc cháy khét lẹt.
Đến tuổi
đi học, ba mẹ tôi
bắt tôi lên phố đi
học.
Chỉ những ngày nghỉ tôi mới được phép trở về ngôi nhà
có ô cửa xanh ở biển của tôi. Những ngày ở trên phố tôi không
thể ngủ được. Tôi nghĩ
v́ lạ chỗ nhưng không. Dẫu là căn pḥng
dành cho tôi mát mẻ
và thoáng lắm nhưng tôi không ngủ
được. Tôi bứt
rứt và thiếu cái ǵ ấy. Sau tôi mới nhận
thấy thiếu khí không loăng
như biến và thiếu hẳn mùi mặn
chát và tanh
nồng của biển. Hơn thế nữa không có gió
và sóng ru tôi vào
giấc ngủ. Nếu ai đă
từng ở biển
mới thấy điều thiếu của điệu ru của
biển. Biển ru không
ồn ă nồng nàn nhưng biển cứ ru nhè
nhẹ suốt ngày đêm. Ŕ rầm biển
ru như
lời mẹ ru con không hề
đặt chút điều kiện ǵ. Xa biển
tôi nhớ nhất điệu ru của
biển. Nhớ măi nhớ măi.
Lớn
hơn chút nữa trong ô cửa xanh tôi gặp được
một bóng của cô bé
xóm trên đi qua trảng cát vào phố
để học. Một cô bé
liêu xiêu trong mép nước
khi nước chồm lên như thể kéo cô bé
xuống biển, khi th́ dịu
dàng như chỉ làm cát
mịn cho em dễ bước
qua. Chiếc áo dài của em
nghiêng ngả theo nắng
bốn mùa. Vành nón lá không
đủ che mái tóc dài.
Nón cũng không dấu được ánh mắt hiền của cô bé
miền biển nhưng nón dấu được nụ cười xinh xinh.
Từ ngày có em tôi
xin ba mẹ
tôi về biển và hàng
ngày lên phố đi học. Thế là tôi
và em đi
chung đường.
Em nói em yêu
biển nên không thể ở trên phố được. Em yêu biến hồng vào buổi sáng. Mỗi một sợi nắng thả xuống biển đẹp như tơ bay trong bầu trời xanh nhè nhẹ.
Buổi
trưa nh́n nắng luồn vào trong biển
mới nhận được sự trong xanh làm
sao. Xanh trong . Đẹp lắm lắm. Bưổi chiều nh́n từng sợi tơ trời đi về mới thấy trong ḷng quyến
luyến một cái ǵ đó
mà không biết là ǵ.
Những đêm trăng sáng như trung thu mới
thấy biển là biển bạc
của ta. Nh́n ai cũng đẹp.
Màu lung linh của trăng, màu sóng sánh của
của biển là vũ khúc
tuyệt vời nhất mà chưa
đâu có được. Em lăng mạng tôi cũng theo em.
Từ cô bé cô
chợt thành thiếu nữ biết e thẹn và ít gặp
tôi hơn nhưng vẫn chung đường
đi học. Rồi tôi đăng kư thi hành
nghĩa vụ quân sự. Tôi thành lính chuyên
nghiệp của mặt trận phía Tây. Sau tôi nhớ biển
thành lính biên pḥng. C̣n em là sinh
viên đại học sư phạm và em
xin về dạy ở vùng biển của chúng tôi. Nơi chúng tôi ở giờ phát triển nhiều và cần nhiều
trường học
nơi đây.
Ô cửa màu xanh ngày
xưa của ba mẹ tôi
nay là của tôi và em. Trong khung của
màu xanh này là hạnh
phúc của ba mẹ tôi
và của chúng tôi. Ngày hạnh phúc nhất là ngày
b́nh yên biển ít sóng
và tôi cùng
em ngồi dưới băi cát trước nhà ngắm biển và được
sống trong biển. Tôi khẽ gọi biển thân thương của ta ơi!
Kim Dung (Khóa 6)