Nhà nóc

 

hàng ngàn trang sách ca tụng về người mẹ thân yêu nhất cũng duy nhất trên đời này. T́nh mẹ bao la như biển rộng, cao vời vợi như núi. Suốt đời con không thể nào báo hiếu được công sinh thành, dưỡng dục của mẹ nhưng con không thể không nói đến cha.

Trong ca dao của Việt Nam câu: Con cha như nhà nóc.

Nhà không nóc gọi nhà không? Chỉ mấy bức tường thoi không là nhà phải không Ba? Cái nóc nhà lớn nhỏ cùng đùm bọc mẹ chúng con khỏi cái nắng cháy da, khỏi cái mưa băo táp hay mưa dầm bao năm qua.

Chúng con ra đời trong ngôi nhà của Ba bằng bàn tay mụ vườn. Chúng con lớn lên trong ṿng tay của Ba mẹ ấm áp nhân ái. Trong căn nhà đơn này chúng con đùa, học hành trưởng thành. Tiếng cười rúc rich như pháo hoa  suốt mấy mươi năm nay nhờ Ba. Tiếng cười suốt từ sáng đến tối, ngày cũng như đêm, trên gác dưới nhà, trước sau bếp. Cười nhiều đến nỗi Ba, Mẹ cũng cười với chúng con.Có lần Ba chỉ lên nóc nhà nghiêm nghị nói:

-Các con nh́n thấy không?

Chúng đứa nghiếng đầu bên này, đứa nheo mắt đoán:

-    cục váng nhện Ba không nói con quét?

-    Ḥn ngói nứt hở Ba?

-    Kèo vơng xuống hở Ba?

Ba cười:

- Các con cười nhiều quá không thấy nhà Ba lủng hả? Thế chúng con được cớcười nghiêng ngả?

Hôm sau con gái Ba nấu cơm nhăo. Vừa xới cơm con giả lả:

-Nhà Ba lủng lọt nước xuống nồi cơm con!

Ba bảo:

-Hôm nay Ba đau bao tử con ạ!

-Ba không bao tử bao tử cái bao đựng con Ba đâu con đựng.Ba đau dạ dày cái bao này dày để đựng cơm ăn hàng ngày Ba.

Ba con ḿnh chơi học, học chơi như thế đấy.

Ba với t́nh cảm khép kín, cứng rắn đă không thể hiện ra cho con thấy. Ba im lặng cặm cụi từng ngày, từng ngày thêu cho con cuộc sống đầy đủ về vật chất, hạnh phúc về tinh thần. Từng ngày chúng con lớn lên bằng hạt mồ hôi của cha. Ba đi cày ruộng, tát mương, Ba quần quật trong văn pḥng mày lạnh từ sáng sớm đến đêm khuya, cha giao dịch từ chỗ này sang chỗ khác để con được học nơi trường lớp tốt nhất, để quần áo con lành lặn, để bút viết con đầy đủ. Thế rồi ngày nghỉ đến, Ba muốn một ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa. Được nghỉ không phải làm để ngày mai lại làm việcnhưng Ba đâu được nghỉ. Ba lại đưa chúng con về nội, ngoại, dắt chúng con đến công viên chơiđi mua sắm….Trong lúc con chơi lúc Ba ngủ thiếp nơi ghế đá trong công viên….Con chạy lại ôm chầm lấy cha la lên :Ba ngủ gục! Ba giật ḿnh vội cười xóaVào tiệm để mua sắm cho con chưa khi nào Ba mua cho con hàng hóa loại nh́ chưa khi nào con phải thiếu chút nhưng Ba mặc bộ quần áo đến 5 năm chua bỏ.Ba khen vải tốt quá mặc măi không rách. C̣n chúng con giơ lên cái quần mặc vài tháng sao giống cái khăn lau nhà: Hai cái đầu gối rách, cái lai cũng chẳng c̣n, quay ra phía sau hai cái mông quần tơi ra.. Không ai thể nhận ra đó cái quần Ba đă mua cho con vào dịp Tết con tung tăng khoe với bạn .

Ba chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc con khẽ nói:

-Quần mới giữ ǵn nghe con.

Con cúi đầu hối lỗi nhưng những bộ quần áo mới số phận không khá hơn. Đến bây giờ chúng con ngồi lại sau mấy mươi năm khôn lớn cũng không giải sao quần áo ḿnh mặc mau rách đến thế. Ngày ấy ḿnh phá lắm sao?

C̣n ăn uống chúng con ăn như tầm ăn dâu-Câu Ba hay nói. Tầm ăn nhiều lắm hở Ba nhưng chúng con ăn c̣n nhiều hơn nữa. Bao gạo 100 mới mua đầu tháng cuối tháng hết veo. Thịt thà th́ kể.

Ba chỉ nói:

-Ăn nhiều học giơi nghe con.Các Thánh Gióng của Ba.

và bay giờ các thánh Gióng của ba đã thành công trong cuộc đời nhưng các con của ba chưa nói được câu: con thương ba lắm nhưng các con đi đến có món ngon lạ đều mang ̀ biếu Ba và nhìn ngắm cái miệng móm mém nhai từng chút một.con thương ba.

 

                                                                             Kim Dung (khóa 6)