NHỮNG NGÀY XAO ĐỘNG

(Ghi lại sự việc nơi đây với tấm lòng thành để Thầy Cô và Đồng môn THTĐ cùng chia sẻ, đồng thời cũng tưởng nhớ ngày Anh Động ra đi)



Cuối tuần vừa qua ( từ 20 đến 24 tháng 10, 2010) nhóm Trung Học Thủ Đức ở Bắc và Nam Cali thật là xáo động với những sự kiện vui buồn lẫn lộn đáng ghi nhớ và đầy xúc cảm! Vì vậy Hồng Nhung xin kể lại nơi đây cùng quý Thầy Cô và đồng môn để được cùng chia sẻ. Chắc là sẽ có một vài thiếu sót hoặc nếu huynh tỉ đệ muội nào có những hình ảnh đặc biệt của từng sự kiện để đối chiếu vào phần tường thuật nầy thì sẽ được nhiều ý nghĩa hơn….
Câu chuyện bắt đầu từ chiều thứ tư 20 tháng 10 khi Chị Minh Phượng từ Canada xa xôi và Chị Danh cùng con trai từ Nam Cali đến Bắc Cali. Mão Sư huynh đã đón rước Chị Danh và Chị MPhượng rồi đến ngay nhà Anh Chị Động-Vân viếng thăm. Anh Động rất mừng rỡ khi gặp Chị Minh Phượng vừa là đồng môn, vừa là người cô bà con, Cô Mười của Anh! Anh Động như được thêm sức mạnh để có thể ngồi dậy uống thuốc và luôn miệng hỏi “Cô đâu?” khi không thấy Chị MPhượng. Chị Bích Lan chắc đã chụp được những hình ảnh cảm động khi Chị Minh Phượng và Chị Danh đến kế bên để hỏi han Anh Động và cho Anh nhiều sự an ủi. Lại có thêm người em gái ruột của Chị Mỹ Vân (cũng học THTĐ) từ Hoà Lan đến, Anh Chị Động-Vân đúng là cần trợ lực từ những người thân chung quanh vì giống như Anh, Chị Mỹ Vân cũng rất hao gầy vì lo lắng và săn sóc cho chồng suốt ngày đêm!
Đến ngày kế, thứ năm 21/10 trời vẫn còn mờ sương thì Chị Thục Oanh và Hồng Nhung theo xe đò Hoàng từ Sacramento xuống tới San Jose vào buổi trưa để gặp ĐSH Mão, Chị MPhượng, Chị Danh và Chị Bích Lan vì chúng tôi đã hẹn cùng với Thầy Cô Bào-Khanh, Thầy Tài, và một số huynh đệ khác tại San Jose đến thăm Anh Chị Động-Vân lúc 5 giờ chiều. Chúng tôi cùng ăn trưa tại khu Lion Plaza của San Jose với nhiều thức ăn khác nhau trong không khí sinh động vì gặp nhau dù khác K nhưng đều như người trong nhà với cùng mục đích chung. Còn thời gian nên chúng tôi có dịp đến vườn Nhật để ngắm cảnh và chụp nhiều hình kỷ niệm! Chị MPhượng và Chị Danh chắc chắn sẽ nhớ mãi San Jose bên cạnh những đồng môn thân thương trong khung cảnh đầu thu thơ mộng để có thể tạm thời quên đi phần nào những lo âu phiền muộn trong thực tế. Đến lúc chuẩn bị đi thăm anh Động, chúng tôi đã lúng túng không biết phải ăn mặc như thế nào vì ngay sau khi thăm anh Động là đến thẳng nhà hàng để mừng Birthday thầy Tài. Mặc sang thì không tiện thăm người bệnh mà mặc loàng xoàng thì không đúng với Happy Birthday. Đứa thì chọn kiểu ở giữa (không sang không xoàng), còn đứa thì cứ mặc vào rồi lại thay ra nhưng tới giờ hẹn thì hết chọn lựa và phải đi thôi! Khi Thầy Trò đến thăm Anh Động thì Anh rất tỉnh táo, Anh nắm tay từng người thật lâu và gọi đúng tên dù không rõ và đôi khi những cơn đau cấp kỳ kéo đến làm cho Anh phải cong mình chịu đựng. Anh ráng bảo con cho uống thuốc giảm đau ngay như thêm sức mạnh để tiếp đón Thầy Cô, bạn bè. Đến giờ phút đó, Anh luôn chứng tỏ là một con người năng động và nghị lực ngay cả từ khi Anh phải cưa bỏ chân! Chị Vân bảo là từ trước đến giờ, dù đau đớn đến mấy, Anh chỉ rên khẻ chứ không hề kêu la. Lúc nầy Anh rất yếu rồi nhưng khi Anh uống được chút nước, Anh vui mừng thều thào “ngộ ha” như vẫn còn niềm vui và hy vọng... Đến lúc Anh cần tiếp Oxygen thì chúng tôi phải kéo nhau ra ngoài cho thoáng. Khi Cô y tá bước vào để thay băng và chuẩn bị vô nước biển để tiếp sức cho Anh thì chỉ còn đứa con gái lớn tên Hiền và Minh Quan (K5) bên cạnh...Hiền thật là có hiếu với Ba! Luôn cận kề chăm sóc Ba cẩn thận. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng lo lắng nhìn vào vì việc vô nước biển hình như khó khăn! Chúng tôi chờ đợi cả giờ trong khi Cô y tá vẫn kiên nhẫn tìm cho ra mạch máu và anh Động vẫn phải oằn mình chịu đau trong khi Minh Quan rất là nhiệt tâm, luôn cố gắng khuyến khích và an ủi anh Động. Tới chừng gắn đúng kim được vào gân máu thì nước biển lại không vào được nữa vì mạch máu có lẽ đã co rút, không còn tính đàn hồi và bị nghẻn! Tôi không thể nào quên được ánh mắt đầy thất vọng của Anh khi Anh biết được điều đó, tôi chỉ nhìn Anh với ánh mắt đau đớn chia sẻ với Anh mà không dám nói được lời nào như lúc trước vẫn thường nói: “Chiến đấu nha Anh Động, ráng lên nha Anh, Anh sẽ khoẻ!” Khi Anh nghiêng đầu một cách tuyệt vọng và không nhìn lên nữa như phải đầu hàng trước số phận thì tôi thấy lòng quá xót xa và phải lặng lẽ bước ra ngoài!..
Thầy trò rồi cũng phải rời nhà Anh Chị Động-Vân với bước chân dường như không nhấc nổi nhưng vì đã đến giờ nên ai nấy chỉ biết thầm cầu nguyện phép nhiệm mầu sẽ cứu được Anh. Chắc là mặt ai cũng dài ra rồi phải ngắn lại ngay vì tất cả phải gát nỗi buồn qua một bên để chuẩn bị chúc mừng cho Thầy Tài. Đây là lần đầu tiên chúng tôi mới có dịp chúc mừng cho Thầy Tài là người mà ai cũng trân trọng và mang ơn vì đã có công tạo dựng Website để Thầy trò THTĐ còn có thể liên lạc nhau. Buổi tiệc Birthday của Thầy Tài đã diễn ra trong không khí thật vui tươi và đầm ấm. Chúng tôi được trò chuyện cùng vợ chồng Triệu-v-Tuyến ( K14) mới gia nhập nhưng rất thân tình! Đôi vợ chồng thật trẻ đẹp, tài năng và xứng đôi! Rồi mọi người cũng phải từ giả nhau trong sự quyến luyến và đều mong có dịp khác sẽ gặp lại…Khi chào Chị Phước (K1) ra về, Sư tỉ nói nhỏ bên tai tôi” “ Buổi tiệc thật vui nhưng Chị vẫn thấy thiếu một cái gì quen thuộc: Đó là vợ chồng Động-Vân lúc nào cũng nhiệt tình trong những buổi họp mặt!” Nhìn đôi mắt long lanh của Chị, tôi chỉ biết nghẹn ngào!
Chúng tôi ra về chuẩn bị sáng sớm hôm sau đi Quận Cam (Orange County) để thăm Thầy Đăng và chuẩn bị cho Tiệc ra mắt của Quyết-Thoa vào thứ bảy 23 tháng 10. Ai nấy đều mệt mõi muốn đi ngủ trong khi Chị Bích Lan vẫn còn chịu khó mở máy vi tính vì muốn cập nhật tin tức lên Diễn đàn. Cuộc hành trình từ Bắc Cali đến Nam Cali mất gần nguyên ngày thứ sáu nhưng trên xe chúng tôi có ĐSH Mão, Chị Danh ( với con trai ) và Chị Minh Phượng nên cũng là dịp để huynh tỉ muội tha hồ tâm sự! Hai sư tỉ Bích Lan và Thục Oanh phải đi xe đò Hoàng vì xe ĐSH Mão không đủ chỗ! (Mai mốt ĐSH nhớ kiếm chiếc xe nào to hơn nữa nhe!). Có lẽ vì mải mê trò chuyện mà xe ĐSH tới trễ hơn xe đò Hoàng gần 2 tiếng! (Nhưng giờ phút huynh tỉ muội trò chuyện thì càng quý hơn phải không ĐSH vì khó có dịp nào được như vậy). Rồi tất cả cũng gặp nhau tại nhà Thầy Đăng. Thầy trò mừng vui hội ngộ và đã có một buổi ăn tối sum vầy bên nhau với những món ngon mà Thầy lại cũng phải vào bếp như tự lúc nào để chuẩn bị tươm tất cho học trò. Ngồi bên nhau để cùng xem Video lúc Thầy Đăng về Việt Nam thật là hạnh phúc như trong một mái ấm gia-đình. Chúng tôi phải dừng cuốn phim lại nhiều lần để nhận ra những người thân thuộc! Khi nhận ra được ai quen, tất cả đều reo hò mừng rỡ. Mọi người trong Video đều tươi đẹp và vui vẻ hẳn lên làm chúng tôi cũng vui lây! Ai cũng muốn dừng lại để xem mặt “setmientay” cho rõ. Người nào cũng cảm động với cảnh “bàn tay nắm lấy bàn tay”. (Lúc đó Phước ở Cần Thơ có nhảy mũi lắm không?) Khi biết được Thầy Hoằng không thể đến dự Tiệc Quyết-Thoa ngày mai với chúng tôi…Một lần nữa, ai cũng dài mặt ra khi biết Thầy Hoằng không được khoẻ! Chúng tôi muốn cùng với Thầy Đăng đến thăm Thầy Cô Hoằng trước khi đến nhà hàng!
Khi đến nhà Thầy Hoằng, nhìn thấy nét vui vẻ của Thầy chúng tôi bình tâm trở lại (mặt đỡ dài hơn!) Khi Thầy Hoằng cho ra vườn hái ổi thì ai cũng hớn hở ra (chắc là mặt đã ngắn lại rồi). Cây ổi thật sai trái với mùi ổi chín thật thơm gợi lên cả mùi hương quê thương nhớ! Hai Thầy còn giúp học trò hái những trái ổi trên cao…Trông hai Thầy vẫn trẻ như ngày nào, ôi thật nhớ trường xưa!…Khi ra về, dù xe đã chạy xa nhưng nhìn lại thấy bóng Thầy Hoằng vẫn dõi mắt nhìn theo làm chúng tôi thầm mơ ước. Thầy ơi! Năm sau chúng em lại đến thăm và được Thầy hái ổi cho nữa nhé! Mùi hương ổi vẫn giữ mãi trong xe và chúng tôi đã mang những trái ổi đến buổi tiệc để chia sẻ với bạn bè như nói lên sự hiện diện của Thầy Hoằng. Buổi tiệc thật vui với Cô dâu và Chú rễ trẻ trung và duyên dáng! Ai cũng cảm thấy Cô dâu dễ thương và hiền dịu hơn cả trong hình. Buổi tiệc thật vui và đầm ấm nhờ có thêm thêm Thầy Cô Vinh, Cô Ba và các đồng môn khác tham dự! Rồi thì Thầy trò lại chào nhau từ giả sau buổi tiệc. Cũng may Hằng lại có nhã ý mời Thầy Đăng, Cô dâu Chú rễ và một số đồng môn đến nhà ăn tối nên chúng tôi lại có dịp gặp nhau lần nữa…Hằng có tài nấu ăn thật nhanh với những món ăn tươi ngon và tinh khiết, cảm ơn bạn “hiền” K4 thật nhiều! (Trước sau cũng sẽ là bạn hiền phải không Hằng vì đã bắt đầu ăn chay trường rồi).
Chủ nhật sáng mai 24 tháng 10, giờ chia tay lại đến, chúng tôi phải từ giả Thầy Đăng! Không để lại cái gì mà mỗi đứa lại mang theo tình thương của Thầy và cả một túi đầy ắp quà trái của Thầy khi về. Chị Minh Phượng thay vì tiếp tục hành trình ở Nam Cali bỗng dưng lại muốn cùng trở lại Bắc Cali lần nữa để thăm cháu Động. Thục Oanh, Bích Lan, Minh Phượng, Hồng Nhung lại cùng về trên xe với ĐSH Mão. Niềm vui hội ngộ tại Nam Cali vẫn còn trong tim mọi người nên chúng tôi tiếp tục chuyện trò và “cải vả” trên xe! May mà có ĐSH Mão dù chú tâm lái xe đường xa mệt mõi, vẫn ráng lắng nghe và luôn tìm cách giải hoà. Khi sắp rời khỏi Quận Cam, chúng tôi gọi phone để từ giả bạn bè Nam Cali! Rồi cú phone lần nữa lúc 9 giờ để hỏi thăm Anh Động thì nghe tin Anh vừa mới ra đi! Thật là sững sốt cho mọi người và mặt mày ai nấy đều rủ xuống! (chảy dài ra đó!). Lại phải gọi phone để báo tin cho mọi người!...Anh Động đã chọn giờ ra đi để có thể gặp được Cô Phượng từ Canada và người em từ Hoà Lan, rồi cố tránh ngày vui của Quyết-Thoa để ra đi vào sáng sớm hôm nay. Anh vẫn nghĩ tới mọi người dù đang bệnh nặng! Lòng Anh tốt như bao lần tôi gọi hỏi thăm Anh, câu đầu tiên là “khoẻ không” và câu cuối cùng vẫn là “cho gởi lời hỏi thăm bạn bè”… Cũng may những ngày trước, tôi đã kịp gọi Anh để đọc qua phone cho Anh nghe những lời chia sẻ chân tình như của ĐSH Vô Chiêu, Chị Lê Châu, Chị Hồng Điệp, Ngọc Anh…dù đôi lần phải ngưng nữa chừng vì Anh bảo mệt, không nghe nỗi nữa…
ĐSH Mão đã cố gắng lái xe không ngừng nghỉ để kịp về sớm San Jose cho chúng tôi có thể đến ngay nhà Anh Động an ủi và trợ lực cho Chị Mỹ Vân. Sau đó, chúng tôi được Lương Tấn Tài mời vào quán nước để Huynh Tỉ Đệ cùng tâm sự và chia sẻ nỗi buồn chung là vừa mất đi anh Động. Rồi thì Thục Oanh và Hồng Nhung phải vội vả cho kịp giờ xe đò Hoàng chuyển bánh để về lại Sacramento! Thôi nhé! Giả từ San Jose, một thành phố đẹp mang đầy đặc tính Việt Nam. Nhưng chúng tôi sẽ có nhiều dịp trở lại vì nơi đây có những Thầy Cô và bạn bè THTĐ thân thương và là nơi đã ghi dấu một mất mát không thể nào quên!
Những ngày xao động vừa qua của chúng tôi đã tạm ngưng từ đây…

Hồng Nhung