NHỮNG NGƯỜI MUÔN NĂM CŨ
Những người muôn năm cũ
Hồn ở
đâu bây giờ?
Vũ đ́nh Liên
Thầy Phong đến lớp lúc những người
quét dọn c̣n chưa làm xong việc. Anh chàng người
Mễ dừng chổi, xua tay về phía
thầy, “Not yet, not yet!” Chắc anh tưởng
thầy là một người học tṛ chăm chỉ
đến lớp sớm. Thầy vui vẻ cười
xin lỗi, rồi ra đứng chờ ngoài hành lang, thả mắt nh́n qua sân cỏ. Băi cỏ xanh mướt được cắt
xén cẩn thận phẳng phiu trải rộng nối với
sân dă cầu ở tận phía cuối trường. Thầy nghĩ thầm, "Sao mà thừa thăi dễ
dàng đến thế không biết! Chẳng
bù với góc sân trường quận lỵ quê nhà năm
xưa, học tṛ h́ hục măi vẫn không nuôi nổi nhúm cỏ
xanh quanh pḥng hiệu trưởng." Vài con chim sẻ
ríu rít sà xuống băi cỏ, tṛn đôi mắt đen nghiêng
đầu ngắm nghía thầy. Chắc chúng
ngạc nhiên thấy thầy đến trường sớm
thế. Cuối tháng chín đă vào thu
mà miền Nam California chỉ mới hơi se lạnh. Thầy
Phong kéo lại cổ áo khoác, tủm tỉm cười nh́n
lũ chim nhảy nhót bên những luống
hoa poppies đỏ tươi và goldfields vàng rực
được vun trồng tỉ mỉ, ḷng thầy rộn
ră một niềm vui háo hức.
Hôm nay là ngày khai giảng một học kỳ mới
và cũng là ngày đầu tiên thầy Phong được
nhận vào dạy ở trường đại học cộng
đồng này. Khi mở lá thư mời
nhận việc, thầy vui mừng đến ứa
nước mắt. Kết quả của
hơn sáu năm trời đèn sách để hoàn tất
chương tŕnh cao học toán và bao nhiêu đ̣i hỏi khác
mới đủ điều kiện cho thầy xin một
chân dạy học. Thầy đă nộp mấy chục
lá đơn xin việc, đă qua năm bảy lần phỏng
vấn trước khi được trường này nhận.
Tuy hơi xa nhà nhưng thầy cũng vui mừng
đến nhận việc ngay. Sáu
năm trời vừa đi làm vừa đi học, như
một con sâu kiên nhẫn gặm từng chiếc lá của
một lùm cây gai góc cả ngày lẫn đêm thầy mới
làm xong cái phần việc mà các sinh viên bản xứ có thể
làm trong một hai năm. Thầy đă mất
nhiều thời gian phần v́ phải vừa đi học
vừa đi làm kiếm sống, phần v́ phải học
lại nhiều chứng chỉ ở bậc cử nhân
để được cấp văn bằng
tương đương cho phép thầy ghi tên vào ban cao học.
Nhưng thầy rất hănh diện và tự
hào. Với chính ḿnh thôi, v́ thầy vẫn sống một
ḿnh từ khi người bạn trăm năm của thầy
bỏ đi không kịp chờ thầy học xong để
ăn mừng hai mươi lăm năm ngày cưới
như thầy đă hứa. Khi cô bỏ
đi, thầy Phong buồn bă mất hơn một tháng trời.
Rồi thầy cũng gượng được và tự
an ủi rằng may mà hai người
không có con. Đôi khi thầy cũng thấy hối
hận đă không nghe lời vợ đi học quách ngành
ǵ liên quan đến computer cho nhanh và dễ t́m việc làm
khá lương, nhưng rồi thầy lại cố gạt
ư tưởng ấy đi ngay. Vợ chồng
tranh luận măi cũng không ai nhường ai. Thầy
th́ nhất quyết đi theo nghề cũ,
cái nghề dạy học mà thầy đă say mê từ khi
c̣n là một cậu bé mười lăm. Vợ thầy
tính t́nh thực tế, vừa sang đến Mỹ cô đă bỏ ngay ư định
tiếp tục nghề dạy học để theo mấy
cô em đi học một khóa làm móng tay. Chỉ
độ một năm sau là cô đă ra nghề thành thạo,
kiếm tiền bằng ba bằng bốn lương thầy
ở hăng lúc vừa đi làm vừa đi học. Các
bạn thầy trước kia nhiều
người bảo thầy là gàn. Thầy th́
không thấy ḿnh gàn chút nào. Các đồng nghiệp
ngày xưa dạy ngành văn chương ở bên nhà, sang đây nhiều người tuổi
đă cao, gặp khó khăn trong vấn đề chuyển
tiếp văn hóa là chuyện thường. Nhưng thầy
trước dạy ngành khoa học, có cử nhân toán, lại
sang Mỹ lúc mới bốn mươi ngoài. Cô cứ phàn
nàn sao thầy không bắt chước thầy Lộc, học
lấy vài lớp computer, rồi ra mở cửa hàng sửa
chữa và buôn bán máy vi tính, vừa kiếm
khá tiền vừa khỏe cái thân.
Nhưng thầy Phong th́ không làm như thế
được. Cha mẹ thầy đều là nhà
giáo; thầy có ba anh em trai th́ hai người đă theo nghề cha mẹ. Thầy
làm sao quên được h́nh ảnh những ngày lễ chạp
năm xưa, học tṛ kính cẩn đến nhà chúc Tết
cha mẹ thầy. Đến khi thầy ra trường
Sư Phạm và được cử về dạy ở
một trường trung học quận lỵ cách Sài G̣n
mười lăm cây số th́ học tṛ cũng ít khi đến
nhà thầy chúc Tết, phần v́ tập quán đă thay đổi,
phần v́ thầy vẫn sống ở Sài G̣n cách xa nơi
dạy học. Nhưng thầy không quên được cái
h́nh ảnh đẹp đẽ của chính ḿnh ngày ấy,
một giáo sư trẻ đầy nhiệt huyết, và những
giờ giảng dạy hăng say trước lũ học
tṛ quận lỵ phần nhiều là con nhà vất vả
nhưng ngoan ngoăn hiền lành. Rồi những buổi Tất
Niên hay trại hè thật vui, những buổi hội họp
thân mật giữa những người đồng nghiệp
dễ mến. Tất cả những t́nh cảm
ấy kết hợp lại đă cho thầy một lư
tưởng. Cái lư tưởng mà ngày xưa cô kính phục
bao nhiêu, th́ nay lại trở thành đề tài tranh căi không
bao giờ dứt giữa hai người trong những ngày
chân ướt chân ráo trên nước Mỹ. Lần cuối,
thầy đă giận dữ đến độ không dằn
ḷng được khi cô hét lên rằng, “Chờ đến
khi anh đủ sức dạy học lũ Mỹ con th́ chết
đói nhăn răng!” Đó là lần đầu tiên và cũng
là lần cuối cùng thầy ném cái tách trà trên tay xuống nền nhà trước mặt cô,
vỡ tan tành. Hai hôm sau, cô bỏ đi, dọn đến
nhà một bà bạn làm cùng nghề móng tay.
Thầy đă giữ lại cái quai của chiếc tách uống
trà, gói cẩn thận trong tấm khăn tay cô thêu tặng
thầy năm xưa lúc thầy vừa mới ra trường
phải vào Quang Trung thụ huấn quân sự trước
khi được biệt phái về dạy học. Đôi khi thầy cũng thấy hối hận,
suy nghĩ mấy đêm liền. Mấy
lần thầy đă định đi t́m cô để xin lỗi
làm ḥa. Nhưng không hiểu có một cái
ǵ đă níu chân thầy nơi ngưỡng cửa khiến
thầy lại buồn rầu quay vào. Thầy
vẫn c̣n giận cô ghê lắm. Ngày thầy được
thư báo nhận việc, thầy không
đừng được nên đă gọi cô để báo
tin mừng. Bên kia đầu dây, thầy
nghe một giọng nói lạnh lùng đáp, “Để rồi
xem anh dạy học được bao lâu ...” Thầy thẫn
thờ buông máy. Niềm vui đang rạt rào bỗng
chốc giảm đi quá nửa.
Thầy Phong giật ḿnh cắt ngang ḍng tư
tưởng. Sinh viên đă lác đác
đến lớp. Vẫn c̣n đứng ngoài hành lang, thầy cho tay vào túi quần, hết mân
mê xâu ch́a khóa lại nắm chặt cái điện thoại
di động. Thầy bỗng thấy ḿnh
lúng túng, mồ hôi rịn ra trên trán. Thầy
hít mạnh một hơi dài, tự nhủ, “B́nh tĩnh nào!
Giảng chứ không dạy! B́nh tĩnh nào!”
Giảng bài chứ không dạy người.
Thầy Phong nhớ mẹ thầy đă khuyên
như thế năm xưa khi thầy c̣n là sinh viên ở
trường sư phạm. Bà nói rằng,
học tṛ đa số chăm chỉ lễ phép, nhưng cũng
có đứa vô t́nh hay ngỗ nghịch do bản tính hoặc
do hoàn cảnh sống. Gặp những loại học
tṛ ấy, th́ phải giữ lấy b́nh tĩnh và tư cách
của một nhà mô phạm, đừng nóng giận, mà nên
tự nhủ rằng thiên chức của nhà giáo ngày nay là
truyền đạt kiến thức, chứ không phải
như một ông đồ ngày xưa mà mong uốn nắn
cả tính nết đứa học tṛ. Thầy c̣n nhớ
khi đó cha thầy đă tỏ vẻ không hài ḷng v́ ông vẫn
theo quan niệm cổ “tiên học lễ
hậu học văn”. May mắn thay, những
đứa học tṛ quận lỵ thầy đă dạy
năm xưa đều ngoan ngoăn nên thầy chưa có dịp
nào thực hành lời khuyên của mẹ. Sang Mỹ, lại cắp sách đến trường
làm học tṛ, trong hoàn cảnh ấy thầy Phong mới thấy
là mẹ thầy nói đúng. Sự liên hệ
thầy tṛ trong một lớp học ở Mỹ không c̣n
có thể dịch ra là “t́nh” thầy tṛ nữa. Tuy học tṛ vẫn kính trọng người giảng
dạy, nhưng đó dường như chỉ là sự nể
nang dành cho một người có kiến thức cao hơn
trong một lănh vực chuyên môn mà người đi học
cần học hỏi v́ có lợi. Nếu
thấy những bài giảng không c̣n chứa đựng những
kiến thức cần thiết hoặc không c̣n có lợi nữa,
th́ sự liên hệ thầy tṛ lập tức chấm dứt,
như khi người ta chấm dứt một hợp
đồng. Thầy c̣n nhớ lần thầy
nghe cô con gái lớn lên ở Mỹ của một người
bạn thân nói rằng nó và các bạn đă lên pḥng hiệu
trưởng để phàn nàn xin đổi thầy đổi
lớp v́ ông giáo sư toán thiếu khả năng, thầy
đă ngẩn người ra một lúc. Nh́n kỹ lại
con bé đang học lớp 9, thầy vẫn phải công nhận
rằng nó là một đứa trẻ rất chăm ngoan lễ
độ. Rồi thầy tự hỏi con bé chê thầy dạy
dở và muốn đổi thầy như thế có phải
là hỗn xược hay không? Thầy không t́m thấy câu trả
lời, mà chỉ mừng thầm ḿnh không phải là người
thầy giáo ấy!
Thầy Phong nh́n đồng hồ, "Hăy c̣n
mười phút nữa!" Thầy sửa lại nút
cà vạt, rồi cố giữ nét mặt thư
giăn, thong thả bước vào lớp. Lớp
học rộng răi, có ba hàng ghế, loại ghế có luôn một
miếng ván gắn liền làm bàn chỉ để vừa
một quyển sách. Ngay hàng đầu, một anh Mỹ
da mầu trẻ tuổi, to béo, đầu đội chiếc
mũ lưỡi trai vành quay ngược ra sau, đang vất
vả chen ḿnh vào ghế măi gần
như không lọt. Anh ta thở ph́ pḥ, ngước
nh́n thầy nói, "Giáo sư chưa đến đâu,
đừng vội." Thầy Phong
hơi lúng túng, "Tôi ... tôi là giáo sư đây!" Anh Mỹ đen không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ
lẳng lặng gieo người xuống ghế. Thầy
bước lại chiếc bàn nhỏ, đặt cặp
xuống, chống hai tay trên bàn
tươi cười nh́n mọi người. Rồi thầy
lại vén tay áo lên nh́n vào đồng hồ.
Vẫn c̣n năm phút nữa. Thầy lẩm nhẩm đếm. Mười
lăm người. Nh́n lại tờ ghi danh của
pḥng học vụ trao cho, thầy nghĩ thầm, "Thiếu
mất bốn người." Hàng ghế
đầu chỉ có anh Mỹ da mầu ngồi một
ḿnh. Hàng sau có ba cô gái da trắng, tóc vàng
hoe, xem chừng thân nhau, chụm đầu cười
đùa nho nhỏ. Rồi đến năm bảy sinh
viên nam nữ nữa ngồi chen lẫn
với vài người đứng tuổi thầy cố
đoán mà không chắc là họ thuộc sắc dân nào. Cuối
lớp có vài người Á Châu ngồi ngược hướng
ánh sáng nên thầy không nh́n rơ mặt. Đă
đến giờ. Thầy Phong hít một
hơi thật sâu, hắng giọng nói, "Xin chào cả lớp.
Tôi tên là Phong Nguyễn. Tôi sẽ hướng
dẫn các bạn lớp toán đại cương ba chứng
chỉ trong học kỳ này... " Thầy
dừng lại giây lát, quan sát lớp học. Mọi
người im lặng lắng nghe. Bỗng
nhiên, thầy thấy b́nh tĩnh lạ thường. Trong một giây đồng hồ, trước mắt
thầy hiện ra khung cảnh lớp học ở ngôi
trường quận lỵ hơn hai mươi năm về
trước, nơi thầy đă hăng say đem hết
tâm huyết ḿnh ra giảng dạy. Thầy bỗng thấy
thời gian như quay ngược lại ngày thầy c̣n là
một nhà giáo trẻ nh́n đời bằng cặp mắt
đầy lư tưởng... Sau lời giới thiệu về môn học, thầy
bước đến bảng trắng, dùng bút màu bắt
đầu ngay bài học đầu tiên. Những công
thức toán căn bản bay ra thoăn thoắt từ
đầu ngón tay cùng với lời thầy
giảng. Trong một lúc, thầy thấy ḿnh
như bay bổng, nhẹ nhàng. Cả lớp
vẫn yên lặng. Ngoài tiếng thầy giảng, chỉ
chen vào tiếng thở ph́ pḥ của anh
chàng to béo đội mũ ngược. Thỉnh thoảng,
thầy dừng lại quan sát lớp học. Những khuôn
mặt phẳng lặng, người nh́n lên, kẻ cúi xuống;
người ngồi thẳng, kẻ quay nghiêng; người
hí hoáy viết, kẻ tay chống cằm
im ĺm như pho tượng. Thật khó mà
đoán biết họ đang nghĩ ngợi ǵ ngay trong lớp
học.
Rồi một
giờ học trôi qua nhanh chóng, đă đến lúc nghỉ
giải lao. Thầy Phong
buông bút xuống, thở ra nhẹ nhơm. Thầy
mỉm cười bâng quơ, thấy những lo lắng của
ḿnh là vô lư. Bỗng tiếng kéo ghế ồn ào làm thầy
chú ư. Ba cô sinh viên tóc vàng lẳng lặng thu
xếp bút sách, khoác áo chuẩn bị đứng lên. Thầy tươi cười nói, "Này các cô,
hăy c̣n một giờ nữa cơ mà!" Ba cô gái nh́n thầy với ánh mắt lạnh lùng,
ôm sách áo đi ra phía cửa. Lúc đi qua
mặt thầy, cô đi đầu điềm tĩnh nói,
"Chúng tôi bỏ lớp này, thưa ông." Thầy Phong lúng túng, cười gượng,
"Được, tùy ... tùy các cô. Xin nhớ
gọi pḥng học vụ để rút tên ra." Ba cô sinh viên gật đầu, nói cám ơn rồi
bước ra khỏi lớp. Thầy
Phong đứng thừ người ra trong vài giây, tự hỏi
ḿnh đă có điều ǵ thiếu sót trong lúc giảng bài.
Xong, thầy lắc đầu, tự nhủ,
"Mỹ mà, trường nào chẳng thế, ḿnh c̣n lạ
ǵ. Hồi trước đi học ḿnh cũng drop lớp
măi đấy thôi." Nghĩ thế,
nhưng thầy vẫn thấy có điều ǵ không vui làm
cồm cộm phía đuôi mắt. Thầy bước
ra sân, đi quanh mấy khóm hoa dơi mắt t́m lũ
chim sẻ ban sáng. Nắng đă lên cao. Bầy chim non đă bay đi. Trên thảm cỏ
bây giờ có mấy con quạ đen lông bóng mượt
đang nhảy nhót ḷ c̣. Những con quạ to bằng con
chim bồ câu lang thang kiếm ăn khắp
nơi trong vùng đất nắng ấm ven bờ Thái B́nh
Dương này. Trông chúng không có ǵ là dữ tợn như bầy
quạ ăn thịt người trong
phim Hitchcock, mà chỉ nhâng nháo láo liên không có vẻ chi là sợ
sệt con người. Dường như lũ
quạ tinh khôn biết rằng mảnh đất này là
đất di dân, và không có luật lệ nào nói rằng chỉ
có con người mới được di cư đi t́m lẽ
sống chứ không có quạ.
Hết mười phút, thầy Phong trở vào lớp
học, ngạc nhiên thấy lớp đă vơi đi quá nửa.
Anh chàng to béo vẫn ngồi tại chỗ thở
ph́ pḥ, chiếc mũ lưỡi trai đă quay vành ra phía
trước. Những người sinh viên lớn tuổi
đang nói chuyện bằng một thứ tiếng ngoại
quốc lạ tai ngừng câu chuyện
ngồi thẳng người lên khi thầy bước vào.
Khoảng giữa lớp trống hẳn
đi. Thầy nhẩm đếm đến
hai lần, vẫn chỉ c̣n có sáu người. Ngoài anh chàng da mầu to béo, hai người ngoại
quốc đứng tuổi và một người Mỹ
khác, ở cuối lớp hai sinh viên Á Đông vẫn ngồi
yên lặng. Thầy gượng cười
nói, "Thôi, chúng ta tiếp tục nào!"...
Hết
giờ thứ hai, thầy Phong thu xếp
bút sách cho vào cặp. Thầy nghe hơi thở
ḿnh dồn dập, hơi khó chịu. Thầy
mở chai nước lọc, tu một ngụm, thấy
đỡ mệt. Anh chàng to béo lẳng lặng
đi ra không nói một lời. Mấy
người sinh viên lớn tuổi tiến lại hỏi
thầy các tên sách cần mua, rồi cám ơn chào ra về.
Thầy khoác áo vào, định bước ra
th́ nghe tiếng gọi, "Thưa thầy!" Thầy ngạc nhiên quay lại. Hai anh sinh viên Á Đông gật đầu chào.
Người lớn tuổi hơn tiến lên, tiếp tục
hỏi bằng tiếng Việt, giọng miền
- Thầy không nhớ em sao thầy?
Thầy Phong mở to mắt nh́n người
thanh niên cao cao có nước da bánh mật và mái tóc quăn
quăn ḷa x̣a trước trán. Anh ta chạc độ ngoài
ba mươi, nhưng mới trông có vẻ già hơn tuổi
có lẽ v́ nước da rám nắng và dáng người gầy
g̣.
- Xin lỗi ... anh là ...
- Em là Minh, Minh 'miên' đây, thầy!
- Ah! ...
- Em học thầy lớp 10, năm 74,
75 ở trường ḿnh
đó, thầy!
Thầy Phong ph́ cười. Vỗ vai anh
học tṛ:
- Tôi nhớ ra rồi! Minh hồi đó
làm thủ môn cho đội banh của trường đây,
phải không?
Người thanh niên mắt sáng rực
long lanh, toét miệng cười thật rộng:
- Dạ đúng rồi! Thầy c̣n nhớ
em ha! Em nhớ hồi đó thầy khoái coi đá banh lắm
mà! Thầy qua đây đi dạy lại bao lâu rồi thầy?
Thầy Phong ngượng ngùng:
- Mới ... mới hôm nay là buổi đầu
đó, em ạ. Tôi qua Mỹ muộn, rồi phải học
lại, mấy năm mới xong.
Minh trợn mắt:
- Trời ơi! Vậy mà thầy giảng
tiếng Mỹ hay quá chừng. Tụi em ngồi nghe,
đă luôn.
Thầy Phong cười
nhẹ:
- Tôi cũng cố gắng
thôi.
Anh sinh viên Á Đông kia,
năy giờ vẫn yên lặng đứng phía sau, chợt
chen vào, giọng lơ lớ:
- Hey, tụi Mỹ nó
nói nó không hiểu, dropped hết!
Minh quắc mắt, xô
vào vai bạn:
- Shut up! Ah, em xin lỗi thầy. Thầy
đừng để ư, thằng bạn em nó lớn lên ở
đây nên nói tiếng Việt không rành.
Thầy Phong lặng người, nh́n vội
xuống cuối lớp, chớp mắt hỏi bằng tiếng
Mỹ:
- Các em th́ sao, các em có hiểu
tôi không?
Minh nhanh nhẩu
đáp, vẫn bằng giọng miền Nam rơ ràng:
- Hiểu chứ thầy,
em hiểu thầy hết đó!
Thầy Phong quay sang
chàng sinh viên kia, đúng lúc anh ta ngoảnh mặt nh́n ra sân,
chỗ mấy con quạ đen đang nhảy nhót tranh nhau
miếng mồi. Thầy nuốt nước miếng, thấy
cổ họng khô đắng. Vỗ vai Minh, thầy nói nhỏ:
- Thôi, các em về
đi. Hẹn các em tuần sau nhé. C̣n như muốn drop lớp
th́ nhớ làm đúng kỳ hạn kẻo họ không hoàn lại
học phí đâu.
Minh nói lớn như muốn
át giọng thầy:
- Không có đâu thầy.
Em học chứ, thầy giảng hay quá mà!...
Thầy Phong mở cửa vào nhà, buông thơng
người xuống chiếc ghế bành, nơi thầy
đă ngồi như thế suốt đêm sau khi cô dọn
đi. Một lúc lâu, thầy ngước nh́n di ảnh thân
mẫu, mỉm cười chua chát. "Con đă giảng
bài bằng kiến thức của ḿnh, mẹ thấy không,
con chỉ giảng bài thôi mà!"... Hai tuần sau, thầy
nhận được thư của nhà trường báo phải
hủy bỏ lớp học v́ quá ít sinh viên ghi danh. Cuối
thư, họ lịch sự nói thêm rằng hy vọng sẽ
có nhiều sinh viên ghi danh giờ học ấy vào học kỳ
mùa Xuân năm tới. Thầy cười khẽ một
ḿnh, "Th́ ra ḿnh vẫn chưa bị mất việc làm
thầy giáo, chỉ không có học tṛ đến học mà
thôi!" Bất giác, thầy nhớ đến người
anh cả vẫn c̣n đi dạy học ở quê nhà. "Anh
ấy thế mà sướng.” Chợt thầy thấy thèm
được tâm sự với ông anh đôi lời ngay lúc
này. Thầy nhấc điện thoại. Bên kia đầu
dây, tiếng người chị dâu lanh lảnh:
- Chú Phong đấy à?
Sao, ông giáo sư có chuyện ǵ mà gọi anh chị giờ này?
- Không, em chỉ nhớ
anh chị nên gọi chơi thôi. Chắc anh đi dạy
chưa về hả chị?
Đầu dây bên kia có
tiếng thở dài sườn sượt:
- Chú không biết à? Anh
Nguyên không cho chú hay à? Anh ấy thôi dạy đă ba tháng nay rồi
...
- Chết! Sao thế chị?
Giọng bà chị dâu
lúng túng:
- Th́ ... cũng có vài vấn
đề phức tạp ... liên quan đến vụ đề
thi đề thiếc ǵ ấy mà! ... Thôi, tôi chả dám nói
nhiều, để hôm nào chú hỏi thẳng anh ấy th́
tiện hơn.
- Có phải cái vụ
bán đề thi ở trường quận mà báo chí trong
nước làm rầm lên mấy tháng trước không chị?
Chị phải cho em biết mới được!
- Ừ, vụ ấy
đấy! Nhưng tôi cam đoan với chú là anh bị oan!
May mà chú Vũ buôn bán khá giả, lại quen biết nhiều
nên anh mới khỏi bị lôi thôi đấy! Thôi, tôi có việc
phải đi đây, chú gọi nói chuyện với anh sau
nhé...
Thầy Phong lặng người ngồi im
trong bóng đêm, chiếc điện thoại vẫn cầm
trong tay phát tiếng kêu tít tít liên hồi. Được một
lúc, thầy nghe hai tai ḿnh ù đi như thể có một
đoàn tàu kéo qua không ngừng hú c̣i báo động. Đoàn
tàu khởi đi từ dĩ văng xa mờ có h́nh ảnh của
những người học tṛ cha mẹ thầy trịnh
trọng đến nhà chúc Tết. Rồi những toa xe vùn
vụt phóng qua những thửa ruộng mạ non, sầm
sập băng ngang chiếc cầu sắt lát gỗ trên con
đường từ Sài G̣n về quận lỵ nơi thầy
dạy học. Những toa giữa dấn thân vất vả
trên bước đường rời xa quê hương
đi t́m lẽ sống có thầy và người vợ hai
mươi năm t́nh nghĩa. Rồi đến toa cuối
tưởng đă tống tiễn được đoàn
tàu qua đoạn đường cuối cùng để
đến một nhà ga yên tĩnh nào trên một vùng đất
lạ. Ngờ đâu chiếc đầu máy già nặng nhọc
đă không kéo nổi đoàn tàu qua khỏi chiếc cầu
cheo leo trên đỉnh đèo dốc đứng. Trong màn
đêm dầy đặc, thầy bỗng nghe ra tiếng im
lặng tột cùng của gịng sông và vực sâu nơi
đoàn tàu lao đi, rồi lạnh lùng rơi vào đêm
đen, mất hút.
Nguyễn Hưng
Viết kính tặng quư thầy cô THTĐ với tất
cả ḷng kính mến
California, tháng 12, 2007