Sài Gòn thu
Vừa quen
vừa lạ. Sài Gòn thu không gió heo may, không
nắng rám trái bòng, những
cơn mưa xoay tròn cuốn
trôi oi bức.
Mưa nắng xen nhau như hai
mái phố, mới và xưa.
Mưa bóng
mây đôi khi cũng làm
“phố bỗng là dòng sông
uốn quanh”. Chút nũng nịu của người bạn gái chợt bay theo ngọn
gió và cơn
dông, bởi hai người đều phải đẩy xe vì... chết máy!
Mưa
tan, trời lại sáng bừng lên sắc thu bảng lảng cuối chiều. Ai cũng gột bớt lo toan nhìn trời
dịu mát và lòng thư thái. Có lẽ thu Sài Gòn
ấn tượng khó phai từ
những dòng người với sắc áo chuyển
mùa mỏng mảnh pha lẫn bao tấm
voan khoác nhẹ làm duyên.
Chiều ngập tràn
những nẻo phố thời trang với màu dịu dàng
báo hiệu hoàng hôn loang
tím vỉa hè. Hương ngọc lan
từ hẻm nhỏ phảng phất bay hòa vào câu hát.
Mỗi
sớm tinh mơ, thu
Sài Gòn nhuốm
màu sương lam bàng bạc trải đều đợi ánh bình minh, gợi nhớ chút mây sà xuống
của phố núi cô liêu.
Và những đêm lãng du cùng tri âm, chợt kéo cổ áo
vì miên man đâu đó làn gió biển
thổi về.
Thu đến, Sài Gòn vẫn ươm
trong lòng lao xao lá rụng, nhưng hiếm hoi nỗi buồn vô cớ bởi
phố dài tít tắp đã
là những tòa nhà chấp
chới nhuộm ánh vàng tươi
mê hoặc lòng người. Nắng thu
Sài Gòn cũng
đong đầy màu cây trái
của khách tứ phương mang tới hàng ngàn khu
sinh cảnh. Dừng chân bên phố quen
trầm mặc rì rào lá
hát ở khu ngoại giao cổ kính, nghe tiếng thu êm đềm từ phòng trà, nhớ
bè bạn đến nôn nao.
Có
người may mắn
tài cao đã
là giảng viên tận xứ người và định cư ở đó. Có kẻ bình
chân, an vị
làm “phó” thường dân phụ vợ bán hàng. Cũng
có bạn đã già trước
tuổi đùm đề con cháu, quên hết trò vui nhộn
thanh xuân. Tất cả từng tụm năm tụm bảy trên phố này ngày
thu vời
vợi...
Ngược
đường mua sắm giữa náo nhiệt của Chợ Lớn - Bình Tây, lại muốn hóng gió mát rượi
từ sông Sài Gòn mang
theo hơi
nước Thủ Thiêm vươn mình lên “phố
đông” sừng sững. Vào trung tâm Bến
Thành sầm uất phồn hoa để thưởng thức món ăn khuya
cùng bạn tha hương, máy hát vọng
một câu hò, lòng bỗng
rưng rưng nhớ con đò nhỏ. Ẩm thực Sài Gòn giữa bước thu
qua sao giống hương vị quê mình thời
thơ ấu. Con ốc, trái cà, ngọn rau... cũng lặn lội trên những giọt mồ hôi từ ngàn
xa, mang tới thực khách những xuýt xoa cay mặn.
Nhưng không
dễ cảm thông thấu hiểu khi nghĩ tới những bàn chân vàng móng
bùn vì mò
cua bắt tép. Những gì ngon nhất
đã hòa vào tiếng cười hỉ hả giữa bàn ăn
phố xá, có lúc vô
tình che khuất lo âu cơm áo xa
lắc chốn quê.
Bởi
thu Sài
Gòn vẫn còn vương giọt nước mắt thầm kín của cô
sinh viên xa nhà nhớ
mẹ cha nghèo khó. Có dáng tất
tả anh sinh viên chạy
bàn quán nhậu mong kiếm đủ tiền trường.
Có ánh mắt
bác xe
ôm đảo nhìn bốn phía hy vọng
có khách chợt đến rồi đi. Có chị hàng
rong đêm đêm vẫn cọt kẹt đạp xe
với tiếng rao “gai, chưng,
giò” như vọng từ muôn thuở. Và ánh đèn
khuya bao tuổi vẫn dõi theo
những người
không may mắn chưa kịp vượt lên bươn chải nhọc nhằn.
Nhưng nụ cười người Sài Gòn hào sảng vô tư đã đưa thu hòa vào từng góc phố, an ủi san chia cùng những ai lẻ loi. Màu xanh phong lan, vạn tuế... đong đưa từ muôn ngàn ô cửa, từ sân thượng hay những lối đi... tô điểm cuộc sống ngày một tươi vui. Trên những cao ốc vươn giữa Sài Gòn, thấy mùa thu trôi thật nhẹ như khói mây, như hơi thở... cuốn về phía trời xa rũ bỏ hết muộn phiền...