THƯ CHO BẠN
Thủy thương mến,
Đã lâu lắm rồi, hơn ba ba
mươi năm qua đi trong một đời người, ba mươi năm xa cách
với nhiều thay đổi, trầm-bổng của cuộc đời.
Một lần, có người
quen đã chỉ cho mình
website của trường
Đại Học cũ của họ và tình
cờ mình đã nhìn thấy
chữ THTĐ. Sau
đó, từ từ mình đi
sâu vào trang
THTĐ, mình nhận ra hình Thủy
chụp chung
với các thầy cô và
các bạn học cũ ở
Nhớ cái ngày chúng mình
bỡ-ngỡ chào nhau khi đợi
xe đò
ở Cầu Ngang từ Thủ Đức lên Sài Gòn,
hai lần một tuần để đến Hội Việt Mỹ... và
chỉ hai năm sau đó, chúng mình gặp lại nhau ở
THTĐ , có một
năm chúng mình có những
giờ học chung nữa. Sự quen biết
tăng thêm... tăng thêm với thời- gian, lúc ở
trường,
cả sau khi rời THTĐ, sau năm 75... và rồi
mình đi xa !
Cuộc sống lúc đầu ở xứ người với nhiều bận- rộn, sự liên- lạc không kéo dài bao
lâu !
Bây giờ,
nhìn bạn khác quá ! Nhớ
Thủy ngày xưa, tóc cột
ngược đuôi ngựa, đôi mắt to đen, làn da mịn trắng, môi hồng, dáng người đậm đà.
Nhớ cả khoảng năm 75 Thủy đến trường THTK Biên- Hòa thăm mình,
mấy người bạn đồng- nghiệp đã nói "... em cô giáo đẹp,
bạn cô giáo cũng đẹp ! ", hôm đó Thủy mặc cái áo
dài đen rộng cổ, có thêu một
chùm hoa cúc vàng nổi bật trước ngực, mái tóc dài
hơn vai... làm nổi bật
vẻ dịu- dàng, quí- phái
!
Bây giờ, Thủy khác xưa quá, tụi
mình lại liên- lạc, những lá thư vội- vã, liên- tục
trao đổi, trải dài những tâm- sự để kể cho nhau
những gì đã diễn ra trong ba mươi năm qua. Cảm ơn Thủy vẫn giành cho mình tình
cảm và hình- ảnh đẹp đó... Còn mình,
mình thấy khó mà hiểu
được Thủy...
Mình than phiền... và bây giờ
thì hiểu hết, thông- cảm hết, khuất- phục hết ... Mình đã nói, mình
sẽ chiều Thủy mà, bạn còn
nhớ chứ ?
Thủy bây giờ phải nghỉ ở nhà, đợi người ta chữa chạy
cho, những lần điện thoại kéo dài cả tiếng,
những chữ thường được
nhắc tới "Pháp âm", " thanh- thản", "chấp- nhận",
"vui- vẻ",
" phấn- đấu"...
Thủy ơi, bạn thương mến ơi, cuộc đời chỉ là một
cuộc hành trình, dài hay ngắn còn tùy và
bởi sau cuộc hành trình đâu phải là hết.Có
thể nó đến sớm với người này, muộn hơn với người khác nhưng cuối cùng chưa biết ai hơn
ai ?
Có ai vĩnh-
viễn trên cõi đời này đâu và
nếu đoạn đường ta đi không còn
hoa lạ, cảnh đẹp mà có chóng
qua thì tiếc làm gì ?
Thủy ơi, đừng đánh mất cái mà
con người được
quyền có và phải chăng
sự sung- sướng,
hạnh- phúc phải trải qua đau khổ mới làm tâm-
hồn ta giầu hơn,đầy-
đủ hơn .
Như mỗi lần,
mình cầu mong thượng đế ban cho bạn sự chấp- nhận để có sự thanh- thản và tìm
ra hạnh- phúc của riêng bạn. Nhớ nhá, lần này thì một
cách công- khai đó. Bạn thương mến của tôi ơi.
Với cả chân tình.
Paris, 21/09/O8
V.T. Nhẫn