Thư Gửi Bạn Thân

 

                             Bạn thân,

 

Bây giờ là chiều Chủ Nhật ở đây. Ở bên nhà đă là sáng thứ Hai. Tôi ngồi nh́n nắng tắt mà ḷng hoang mang khó tả. Ban năy, tôi nghe giọng nói của bạn qua điện thoại đă có chút thần sắc, thật mừng. Tôi đă nói với bạn, “Thôi, thế là mày qua khỏi rồi nhé, may thật!” Nhưng sao tôi nghe giọng ḿnh run run, bạn ạ!

 

Hai mươi bốn năm xưa, một buổi chiều buồn như chiểu hôm nay, bạn đến t́m tôi để chào từ biệt. Hai thằng ḿnh đă ngồi thật lâu trong căn nhà tối mờ có cây dương cầm cũ ở đường Lư-Chính-Thắng – mà tôi cứ quen gọi là đường Yên-Đổ. Tôi không nhớ ai trong chúng ta đă cất tiếng hát, thật nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có hai người nghe thấy. “Mộng bền năm xưa, chỉ là mơ qua …” Rồi bạn ra về, dáng cao gầy, đôi vai so như muốn nâng đỡ mái đầu với thật nhiều nếp nhăn trong khối óc. Tôi đi, bạn ở lại quê nhà. Một phần tư thế kỷ trôi qua, tôi vẫn chưa trở về thăm bạn lấy một lần.

 

 

Năm lớp Mười Một, ngày bạn chuyển trường về Trung-Học Thủ-Đức là một ngày không vui cho tôi v́ ngay ở lục cá nguyệt đầu tiên tôi đă mất luôn thứ hạng nhất về tay bạn. Bạn vừa thông minh, vừa chăm chỉ, vừa đạo mạo. Tôi vẫn nhớ bạn hay mặc áo trắng tay dài, khuy gài kỹ từ cổ tay lên đến tận dưới cằm trong cái nắng mùa hè thiêu đốt. Bạn nhớ không, năm ấy tôi làm trưởng khối học tập của toàn trường, hỏi sao tôi không “quê” khi bị một "ông cụ non" ở đâu chuyển trường về đá ḿnh văng xuống hạng nh́. Năm ấy, phải vất vả lắm tôi mới giật lại được ngôi vị đầu lớp từ tay bạn ở kỳ đệ nhị lục cá nguyệt (bạn có nhường tôi không đấy nhỉ?) Bạn biết không, tôi đă phải cắn răng hy sinh gần hết những đêm trăng mơ mộng của cái “thuở làm thơ yêu em” để ngồi làm thêm bài tập toán; lỗi tại v́ bạn đấy! Sang đến năm lớp Mười Hai th́ tôi đành chịu đầu hàng bạn vô điều kiện. Tôi vẫn nhớ rất rơ bạn là học sinh duy nhất của trường ḿnh đậu vào Đại-Học Bách-Khoa (Phú-Thọ) ở khoá đầu tiên sau năm 1975. Thời ấy, có nhiều người đậu vào đại học chỉ là nhờ vào một tờ lư lịch không tỳ vết. Riêng bạn, tôi tin chắc rằng bạn đă xứng đáng là người đại diện duy nhất cho bạn bè cấp lớp chúng ḿnh đậu vào cái trường đại học khó vào bậc nhất miền Nam ngày ấy ngay trong đợt tuyển sinh đầu tiên. Ừ, mà không biết bạn với tôi, hai tên ḱnh địch của buổi ban đầu đă trở nên thân thiết nhau từ bao giờ thế nhỉ? Tôi nghĩ, có lẽ ngay từ cuối năm đầu tiên ḿnh học chung, ngày mà bạn thấy mừng cho tôi, tôi biết vui cho bạn mỗi khi chúng ḿnh lên bảng chứng minh được một bài toán khó. Hay đúng hơn là từ khi ḿnh nhận thức được rằng cuộc đời vui lên không phải là do hơn thua, cạnh tranh, chèn ép, mà là do sát cánh, tương trợ, tương thân. Bạn nhớ không, những ngày thiếu ngủ ḿnh cùng ngồi học thi trên căn gác gỗ ăn chung nhau gói xôi bắp nóng, hay những đêm nằm khểnh gác chân nói chuyện đời nghe mưa nhỏ giọt ngoài hiên. Đă mấy chục năm qua rồi mà tôi vẫn c̣n nghe đâu đây trong tiếng tí tách của mưa thoang thoảng mùi hương của nếp. Tôi c̣n nhớ, ngày cô bạn nhỏ của tôi thôi không thèm viết những lời mộng mơ kẹp vào trang vở học tṛ cho tôi đọc nữa, bạn đă thuyết phục được tôi rằng việc thất t́nh ở tuổi mười tám không có ǵ đồng nghĩa với ngày tận thế! (Bạn giảng giải chuyện đời như một ông cụ non, mà tôi không chắc ngày đó bạn đă biết yêu lần nào chưa nhỉ?)

 

Rồi cuộc đời cứ cuồn cuộn trôi đi không ngừng nghỉ. Bạn bè thân yêu năm xưa mỗi đứa một phương trời. Đă bao nhiêu lần tôi đi qua những gịng sông nơi có những chiếc cầu cao biên giới. Bạn biết không, lần nào những gịng sông phân chia hai nước cũng miên  man đưa tôi trở về kỷ niệm của buổi chiều năm xưa, bạn đến thăm tôi trong căn nhà tối mờ có chiếc dương cầm cũ.  Những giấc mộng bền năm xưa giờ có bao nhiêu đă trở thành sự thật? Bạn là một kỹ sư giỏi. Khi nước nhà đổi mới, tôi thật mừng nghe tin bạn trở thành một doanh nhân thành công trên những công tŕnh từ Nam ra Bắc. Nhưng tiếc thay, sức khỏe bạn cứ ngày một suy yếu dần theo với những chuyến công tác xa nhà và những buổi liên hoan triền miên bất tận. Năm xưa, tôi nhớ bạn luôn luôn làm một ông cụ non già dặn, đi trước đoán trước sự đời. Thế mà bạn không đoán ra được rằng có ngày bạn nằm đây, thập tử nhất sinh với một lá gan ră rời không buồn hoạt động!

 

 

Ngũ thập tri thiên mệnh. Thế nhưng, biết mệnh trời không chắc đă là chịu mệnh trời! Bạn nhớ không, ngày Tất Niên năm lớp Mười Hai, thầy NBN dạy môn Lư Hóa (và có tài xem bói chỉ tay rất giỏi) đă đoán tương lai tôi sẽ là một tên học tṛ cho đến ... không biết bao giờ! Que sera sera! Ngày đó bọn ḿnh đă cười ầm lên chế nhạo. Thế mà đúng thật! Măi cho đến bây giờ, đời sống và công việc xui khiến cho tôi luôn luôn phải có cái ǵ để mà "dùi mài kinh sử" thật! Tôi đă biết mệnh trời bắt tôi phải mang cái nghiệp sách đèn, nhưng tôi không muốn chịu thua cái mệnh trời vất vả ấy! Mỗi khi đôi mắt (mờ và mệt nhoài sinh kế) của tôi sụp xuống mơ màng trước trang sách li ti những chữ, tôi lại cố giương chúng lên và tự nhủ là ḿnh đang làm một việc mà ḿnh ưa thích và tự chọn lấy để làm, chứ không phải là do cái mệnh trời kia bắt buộc. Bạn ạ, bạn là một người thông minh và đầm tính nhất mà tôi thân thiết. Bạn phải can đảm vượt qua được những túy lúy ưu phiền, những la đà khướt mướt đă biến một người đàn ông thành công, quả quyết và có nghị lực thành một người nằm đây với một lá gan xơ cứng u buồn. Bất kể mệnh trời, tôi tin rằng ngày mai bạn sẽ lại hiên ngang đứng dậy, sẽ lại thực hiện được những điều bạn đă làm cho đời như trước kia để xứng đáng t́m lại vị thế của một con người có thực tài, có một khối óc sáng tạo và một trái tim đong đầy, con người thực của chính bạn mà tôi hằng quư mến.

 

Bạn thân ơi! Mộng bền năm xưa sẽ không chỉ là một giấc mơ qua nếu cuộc đời này không phải là giấc ngủ. Hăy thức giấc cùng tôi và bạn bè xung quanh, chúng ta sẽ cùng nhau tung tăng bước tới cuộc đời dài trước mặt đầy thương yêu như thuở nào vui tươi đèn sách dưới cùng một mái trường. Mong sao cho bạn thân tôi mau mau b́nh phục.

 

Bạn cũ trường xưa,

 

Nguyễn-Hưng (THTD Khoá 7)