Thư Kính Thăm và Tiễn Thầy Trần-Quang-Tuấn

Về Việt-Nam Mùa Thu 2007

 

                     Costa Mesa, ngày 30 tháng 9 năm 2007

                                

                     Kính thưa Thầy,

 

                     Em rất tiếc đă không lên San José tuần trước được để cùng với thầy cô Bào & Khanh, thầy Tài và các anh chị, các bạn đến dự buổi họp mặt tiễn Thầy trước khi Thầy về Việt-Nam nghỉ vào vào độ thu-đông năm nay. Nhưng những h́nh ảnh được thầy Tài đăng trên Diễn-Đàn Trung-Học-Thủ-Đức đă cho em cái cảm giác thân thương như đă được có mặt thăm Thầy ngày hôm ấy.

 

      Thưa Thầy, Khóa 7 (68-75) chúng em là khóa cuối cùng của THTD trước năm 75. Tuy không có cái công khai phá của các bậc đàn anh đàn chị, nhưng có lẽ Khóa 7 chúng em là khóa đă chứng kiến nhiều dâu bể nhất của lịch sử ngôi trường, từ Trung-Học-Thủ-Đức qua Hoàng-Đạo, cho đến khi giáo tŕnh được thay đổi với một vị hiệu trưởng mới và một tên gọi mới.

 

                     Thưa Thầy, trong suốt thời trung học, quăng thời gian đáng ghi nhớ nhất có lẽ là khoảng lớp 10 và lớp 11. Vào tuổi ấy, học tṛ đă đủ lớn để biết lo học hành cho tương lai (mà kỳ thi tốt nghiệp vẫn c̣n chưa quá cận kề), biết tập tễnh học đ̣i yêu thầm trộm nhớ hay ngẩn ngơ đi theo sau những tà áo trắng, thế mà vẫn c̣n rất trẻ con để tinh nghịch vui đùa. Nếu so sánh kỷ niệm như một gịng sông kư ức, th́ quăng thời gian ấy chính là nơi gịng sông bao la cuồn cuộn chảy, không gập ghềnh mà cũng không tan loăng. Khóa 7 chúng em đă có cái may mắn được Thầy làm Hiệu-Trưởng trong suốt quăng thời gian chan ḥa kỷ niệm ấy (lớp 10 và 11, hai niên khóa 72-73 và 73-74). 

 

                     Nếu thầy Trai là một vị Hiệu-Trưởng rất tận tụy và có công với trường trong buổi đầu xây dựng; thầy Châu (xử lư thường vụ) bận rộn và ít tiếp xúc với học tṛ; thầy Tâm nghiêm nghị trong phong cách Hiệu-Trưởng của một ngôi trường đang thời phát triển; thầy Hanh đứng đắn nhưng không để lại nhiều ấn tượng do thời gian tại nhiệm khá ngắn  ngủi và thời cuộc tràn lấp; th́ Thầy (Trần-Quang-Tuấn) là một vị Hiệu-Trưởng gần gũi với học tṛ đến nỗi mỗi khi nhớ đến trựng xưa, chúng em không thể nào không thấy bóng dáng Thầy lồng vào trong từng kỷ niệm.  Thầy vừa là một Hiệu-Trưởng hăng say với trách vụ, vừa là một giáo sư giỏi (Khoá 7, Ban B được học Thầy môn Sử-Địa tuy đó không phải là môn dạy chính của Thầy). Hơn nữa, Thầy c̣n là một bậc cha anh tuy nghiêm mà lại rất thân với học tṛ. Khi học tṛ ngỗ nghịch, Thầy giận mà không tức. Khi học tṛ lười biếng, Thầy quở trách mà không ghét bỏ. Khi học tṛ ngoan giỏi, Thầy vui vẻ khen và khuyến khích mà không làm các học sinh khác ganh tủi.

 

 

                     Thưa Thầy, có những kỷ niệm xưa ba mươi mấy năm qua rồi mà chúng em không quên, không bao giờ quên được. Em xin mạn phép Thầy để được nhắc lại một kỷ niệm vui năm Thầy mới vừa nhậm chức. Trong bài diễn văn ngày khai giảng, Thầy đang nói rất hăng say trước sân cờ, trước các vị giáo sư và hàng ngàn học sinh im phăng phắc. Đột nhiên, có lẽ v́ tư tưởng quá dồi dào kéo đến dồn dập (Thầy nói không cần nh́n giấy), Thầy đă vô t́nh nói “lái” một chữ: chữ “quy-củ”! Rồi Thầy xin lỗi và sửa lại ngay. Học tṛ cấu chí xô đẩy nhau, khúc khích cười. Các thầy cô giám thị vừa trợn mắt vừa “Xuỵt! Xuỵt!” học tṛ. Trên bục cao trước máy vi âm Thầy cũng cười, rồi lại tiếp tục nói thao thao bất tuyệt. Thưa Thầy, Thầy có biết đâu rằng nụ cười dễ dăi trong cái kỷ niệm vui vui đầu năm học ấy đă ngay tức khắc mang ông Hiệu-Trưởng mới đến thật gần với học sinh. Khác với thầy Tâm nghiêm-trang và “chic” trong bộ complet xậm màu, Thầy hay mặc sơ-mi ngắn tay, tóc chải “tango”, bước vào lớp với nụ cười đi trước. Thầy ơi, ngày đó, trong thời buổi mà “Ôi chinh chiến đă mang đi bạn bè” (trích TCS), những đứa học tṛ mười sáu mười bảy tuổi lớp chúng em mới cần làm sao cái gần-gũi-thân-thương của một ông thầy, của một ông Hiệu-Trưởng! Cám ơn Thầy đă là Hiệu-Trưởng trong suốt quăng thời gian đẹp nhất đời học tṛ của học sinh Khoá 7 chúng em.

 

                     Kính chúc Thầy thật nhiều sức khỏe và an hưởng những ngày thu-đông đầm ấm ở quê nhà.  Chúng em rất mong được thưởng thức những vần thơ mới, thật sâu sắc của Thầy kèm với chút nắng mưa vui buồn từ một quê hương năm xưa đầy kỷ niệm, bây giờ ôi sao đă  quá xa xôi! Mong sao Thầy cẩn trọng sức khỏe để sớm trở lại nơi này với “túi thơ bầu rượu” vào mùa Xuân năm tới.

 

                     Kính thư,

 

                     Học tṛ cũ (THTD Khoá 7)

 

                     Nguyễn-Hưng