T̀M
LẠI MÙA XUÂN
Đặt
điện-thoại xuống bàn, cả người tôi c̣n
run rẩy, vẫn không tin ḿnh vừa t́m lại được
người xưa. Hơn ba mươi
năm rồi c̣n ǵ, từ khi lạc nhau, tôi cứ tưởng
ai đó đă đùa, nhưng không ngờ lại là anh. Nghe giọng anh trầm trầm,
nhỏ nhẹ, nước mắt tôi âm thầm rơi
h́nh-dung lại khoảng đời rất xa, tưởng
đă mất với thời-gian.
Ngày xưa bỗng bàng hoàng sống lại, anh bên tôi,
ân-cần như bóng mát chở che.
Những ngày bên anh, rong chơi
rất b́nh-an, tôi đùa vui vô tư, anh kiên-nhẫn dịu
dàng, tim tôi reo vui hạnh-phúc trong mắt anh ấm áp niềm
tin nương tựa, t́nh yêu thơm ngát hương hoa,
đẹp như b́nh-minh rạng rỡ. Rồi giông tố cuộc đời
phủ chụp lên hai mănh đời son trẻ, chúng tôi xa nhau,
tưởng đến hết cả đời, làm sao tưởng
tượng được, là sau cùng rồi vẫn t́m
được nhau! Anh nói và
tôi im lặng nghe, nghe hết những thăng trầm của
thời-gian đằng đẳng đă qua, ḷng buồn se
sắt với đổ vỡ của cả hai. Có phải v́ duyên không nợ nên
đời dang dỡ, hay bởi cứ đi t́m hoài cái bóng
của nửa đời sống cũ mà dỡ dang? Âu cũng là số phận, cả
anh và tôi đều có đủ buồn phiền. Quá nửa đời người
c̣n được hạnh-ngộ đă là một đền
bù lớn, tưởng như giấc mơ, đâu ngờ
là sự thật! Bánh xe thời-gian đă không quay
ngược lại, đành phải chấp-nhận những
điều đă không thể đổi thay, và v́ không c̣n có
cơ-hội làm lại từ đầu, nên nỗi ray rức
sẽ ở măi trong ḷng, ủ ê phiền muộn.
-“Em
đă lớn, có thể quyết-định được
cho đời sống riêng của em. Anh muốn gặp lại em, rất
tha thiết mong gặp lại em, em đồng ư không?” Giọng anh vừa thuyết-phục,
vừa cương-quyết.
Tôi ngần ngại, không biết phải trả lời
như thế nào. Gặp lại,
đó không phải là điều tôi vẫn hằng mong
sao? Nhưng gặp lại sau hơn ba
mươi năm, liệu có nh́n ra nhau không? Tôi hứa với anh sẽ
nghĩ lại đề-nghị này rồi thẩn thờ
gác máy. Úp mặt vào hai bàn tay lạnh
giá tôi nghe như cả mùa đông bên ngoài đang phủ trùm
lên người, cảm-xúc làm tôi biến thành băng đá.
Và rồi chúng tôi gặp
lại nhau. Không phải anh
đến t́m tôi nơi tôi ở, mà là một nơi vừa
có núi vừa có biển. Địa-điểm
được chọn v́ tôi cần một vài ngày đi xa
khỏi thành phố, và v́ gần nhà anh, để anh có dịp
đưa tôi đi thăm vài thắng-cảnh tôi chưa một
lần đến. Tôi cũng
muốn t́m về nơi ấm áp để sưởi ấm
trong mùa đông, dù chỉ vài ngày nhưng cần-thiết,
cái băng giá lê thê của Bắc-Mỹ nhiều khi vượt
hơn cả sức chịu đựng của con người. Đón tôi ở phi-trường,
anh ôm tôi vào ḷng, mắt rưng rưng lệ, tôi cũng nghe nước mắt chảy
quanh, xúc-động dạt dào, không c̣n là t́nh-cảm đôi
lứa ở tuổi thanh-xuân, mà chỉ là dư
hương của mối t́nh đầu c̣n vang vọng. Mộng cũ dù đă tan,
đường đời không chung lối, nhưng tơ
ḷng vẫn c̣n vương, đóm lửa trong ḷng c̣n ấm,
tôi cúi mặt bồi hồi.
Ngồi
đối-diện bên nhau, hai tay tôi ấp vào ly trà nóng, anh
nh́n tôi, đôi mắt mênh mông tŕu mến:
-Anh cứ
ngỡ như nằm mơ, không bao giờ ngờ
được có ngày hôm nay!
Tôi cười buồn,
biết nói ǵ đây. Gặp lại
nhau sau bao nhiêu dâu bể, với thời-gian tàn phai trên mái tóc
thay màu, trên mắt, trên môi ngày tháng cũ. Ba mươi năm như giấc
mộng, ḷng c̣n bao vấn vương. Giọt nước mắt ngập
ngừng rơi ấm kỷ-niệm, dĩ-văng chợt về
như giấc mơ. Những
ngày xa xưa ấy, tôi tóc bay hồn nhiên trên vai áo anh, bên anh
vững chăi, như cội tùng để đời tôi gửi
gấm. Quăng đời son trẻ,
đầy ắp hi-vọng và niềm tin,... có ai ngờ được ngày
cách xa, đổ vỡ! Nh́n thấy
lại anh, nét phong-trần in đậm trên gương mặt,
nhưng vẫn là người trong tâm tưởng tôi hằng
bao nhiêu năm, ánh mắt vẫn nồng nàn yêu dấu. Tôi biết ḿnh cũng có nhiều
đổi thay, chỉ có nỗi ḷng vẫn như cũ, t́nh
yêu đầu vẫn không phai. Làm sao anh biết được,
và làm sao kể cho anh nghe hết những nhớ mong khắc-khoải
ngày xưa khi xa nhau. Tôi cứ
quay quắt tưởng ḿnh sẽ không bao giờ đứng
vững lại, mà rồi nỗi buồn vẫn qua, tôi
đứng lên, đi thẳng tới tương-lai, rồi
vấp ngă, và can-đảm vực lấy ḿnh, làm kẻ
độc-hành trên đường đời. Rất
may mắn là tôi c̣n có được một niềm tin
để nương tựa, gửi gấm - núm ruột của
ḿnh. Hai mẹ con sống bên
nhau như h́nh với bóng, buồn vui tỏ tường
như trang sách đọc thuộc ḷng. Tôi sống v́ con hơn v́ ḿnh, c̣n con
tôi v́ thương cảnh cô-độc của mẹ nên
cũng ân cần thương yêu, điều này an ủi
tôi biết chừng nào! Nhiều
khi tôi cũng muốn con ḿnh có đời sống riêng, sợ
lỡ tuổi xuân th́, nhưng con chim bị thương thấy
cây cong cũng sợ, kư-ức không đẹp của đời
sống gia-đ́nh với tiếng cười ít hơn
nước mắt chắc hẵn đă hằn trong ḷng con
tôi những vết thương, nên t́nh-cảm riêng tư
cũng từ đó mà hững hờ. Thôi th́ cứ đổ thừa cho
duyên với số, nên mẹ con tôi vẫn ngày ngày bầu bạn
với nhau. Tôi kể cho anh
nghe một phần của đời sống hiện tại,
anh im lặng lắng nghe, chia xẻ chút muộn phiền. Tôi không trách hờn hoàn-cảnh hay
ḷng người, chỉ chấp nhận số phận, và
âm thầm sống, v́ một đời rồi sẽ qua rất
mau, buồn vui cũng chỉ là hư-ảo, chỉ mong
sóng gió lặng ngừng. Tôi không
nghĩ ḿnh mang nhiều ư tưởng tiêu-cực, nhưng
nông nổi của tuổi trẻ đă qua, tôi muốn
được an-phận trong cái vỏ cũ kỹ của
ḿnh. An-phận. Tôi c̣n ǵ nữa đâu, đă quá nửa
đời người.
Tôi lặng ngắm
người xưa. Gương mặt ấy, ánh mắt
ấy sao bây giờ xa vắng, và sầu thẳm. Nét yêu đời rạng ngời
ngày cũ không c̣n lại một chút dấu vết nào, c̣n
chăng là nỗi cam chịu câm nín.
Nếu không lạc nhau những ngày rất xa ấy,
không hiểu tôi có giữ được cho em má hồng mắt
sáng? Có đem lại hạnh-phúc
cho em? Ước mơ tuổi
trẻ nồng-nhiệt quá, tôi nghĩ tôi sẽ là cây đại-thụ
cho đời em bóng mát, bên em bảo bọc chở che, sẽ
chia xẻ với em một đời yêu thương. Vậy mà tôi có làm được
đâu. Một ngă rẽ gây nên
chia ĺa đến hơn ba mươi năm. Tôi cũng đă trách ḿnh không đủ
kiên-nhẫn để đợi chờ, dù trong tuyệt-vọng. Tôi đă không làm được
điều đó, để rồi phụ ḷng em, và bây giờ
ngồi đây nh́n lại t́nh yêu cũ, xót xa, tiếc nuối
thật nhiều! Cầm tay
em, đôi tay nhỏ mềm mại nhưng sao lạnh giá,
tôi nghiệp em tôi! Nếu bây
giờ có thể làm lại từ đầu, tôi sẽ bỏ
hết tất cả để có em, mất nhau rồi mới
thấy dấu yêu, đă hai lần vấp ngă mới biết
ḿnh hoàn-toàn lạc lối. Tôi
muốn đền bù cho em những bất-hạnh đă
qua v́ tôi vẫn c̣n yêu em, từ một cơi xa mù nào đó, t́nh
yêu vẫn ầm ỉ như ngọn lửa không tàn. Tôi đă thay thế được
t́nh yêu em khi xa nhau, nhưng đóm lửa của mối t́nh
đầu măi hoài nhen nhúm, hơi ấm măi hoài không tàn phai.
Và cuộc tương-phùng này, phải chăng cũng là sự
an-bài của định-mệnh?
Nhiều năm nay tôi cũng cô-độc, đời
sống cứ lặng lờ trôi, ḷng ṃn mỏi với một
bắt đầu khác v́ niềm tin ở t́nh người
đă nhạt nḥa. Cũng may, tôi
đă gặp lại em. Ở
em, tôi như người đi lạc t́m được lối
cũ về nhà xưa, căn nhà đă cho tôi biết bao
nhiêu mộng đẹp thuở thiếu thời. Chỉ mong sao em chấp nhận một
bắt đầu muộn màng.
Gần hết cuộc đời đă mất nhau,
khoảng đời c̣n lại ước ao được
cùng em chung lối, hai mái đầu sẽ bạc bên nhau,
chăm chút cho nhau để giữ đời. Mong ước được
như vậy, nhưng phần em, biết em có nhận hay
không? Tôi muốn làm lại từ đầu, một bắt
đầu mới, với em, muốn được bên em
những sáng, những chiều, trong mưa băo hay trong
bao-dung của định-mệnh, được cầm
tay em đi hết đường đời ngắn ngủi
c̣n lại. Mong kiếp này thôi,
đừng hẹn sang kiếp khác, v́ một đời c̣n
suưt mất nhau, đời sau biết t́m nhau nơi nào?
Buổi
tối, anh đưa tôi đi loanh quanh thành phố, những
con đường nhiều đồi dốc nh́n xa xa ra biển. Gió se lạnh v́ trời đông,
chiếc áo dầy giữ tôi ấm, và khối băng giá
trong ḷng, nhờ anh mà tan chảy.
Những ân-cần của anh mang về kỷ-niệm
cũ, ngày xưa và bây giờ quyện lấy nhau, chập
chùng. Tôi biết tôi đă t́m lại
được t́nh yêu xưa, nhưng có nên quay về sống
lại khoảng đời ấy không, hay cứ giữ
khoảng cách để măi c̣n yêu quí nhau? T́nh dang dỡ luôn luôn là những mối
t́nh rất đẹp, và tôi muốn được giữ
ǵn để trân-trọng mối t́nh đầu. Dù tôi vẫn c̣n yêu anh, nhưng một
bắt đầu ở cái tuổi đă xế chiều sẽ
làm thay đổi nhiều thứ, những nề nếp
tôi đă quen từ nhiều năm nay, nỗi cô độc
của chính ḿnh. Rồi con tôi
nữa, điểm tựa duy nhất c̣n sót lại. Đời tôi sẽ măi v́ con mà sống
nên hạnh-phúc riêng đành quên lăng, dù tôi biết anh rất
thật ḷng. Gặp lại
anh, tôi đă đủ măn nguyện, không c̣n điều ǵ
mong chờ hay tiếc nuối cả. Đường đời c̣n lại
dù không chung bước, nhưng vẫn nhớ nhau, nghĩ
tới nhau bằng t́nh yêu cũ nồng nàn, c̣n mong ǵ
hơn? Chúng tôi đă có với nhau rất nhiều
kỷ-niệm đẹp, dù dỡ dang, nhưng đó là một
phần đời của quá khứ đă yêu nhau rất
chân-thành. Biển dâu không xóa
được t́nh xưa dù hợp rồi tan theo phong-ba
định-mệnh, để măi nhớ nhau khi giấc mộng
không thành. Bây giờ gặp lại,
chỉ mong nối tiếp giấc mơ đẹp của
đời, là yêu nhau tha thiết, và nhớ nhau hoài từ
hai đầu cuộc sống cách xa như tôi đă ôm ấp
trong ḷng t́nh yêu anh, không nguôi, hơn ba mươi năm,
trong xa cách. Thời-gian son trẻ
của đời người tôi đă mất, bây giờ
ḷng đă ch́m lắng theo những nổi trôi của cuộc
đời, nếu c̣n được ba mươi năm nữa,
tôi cũng sẽ yêu anh bằng t́nh yêu êm đềm cũ,
không bao giờ nhạt phai, từ một khoảng cách
không-gian xa xôi nào đó.
Ba ngày
nơi thành phố của anh.
Buổi sáng anh đến đón tôi nơi khách-sạn,
đến thật sớm, v́ tối không ngủ được,
và tôi cũng trằn trọc v́ cuốn phim dĩ-văng cứ
chầm chậm hiện về.
Ngồi bên nhau nh́n sương mù từ từ tan trên
đồi cao từ xa, màn đêm tan dần theo tia nắng
mặt trời buổi sớm mai soi về xua tan đêm tối,
tôi thấy ḷng thực sự b́nh yên, cảm-giác t́m
được ngày cũ làm ấm cả ḷng. Có anh bên tôi ấp ủ đôi tay
lạnh, tôi biết ḿnh vẫn c̣n t́nh yêu anh, mối t́nh từ
bao nhiêu năm c̣n động vọng. Biết được như vậy
và vui, tôi không c̣n mong ước điều ǵ nữa! Nỗi niềm đă san xẻ với
nhau, dù ḷng vẫn nao nao mong chờ một đổi thay,
nhưng cả hai đều biết sẽ không có điều
thay đổi. Có lẽ đă
quá muộn cho một lần làm lại, và tôi cũng không
đủ can-đảm chấp nhận một thử
thách mới? Một thoáng bâng
khuâng như áng mây giăng trong ḷng phiền muộn... Sáng
ngày thứ tư tôi về lại.
Đưa tôi ra phi-trường, anh trầm ngâm không nói,
cầm chắc tay tôi không muốn rời. Trước lúc tôi vào pḥng đợi,
anh ôm tôi thật lâu, rồi bùi ngùi nói khẻ “Anh yêu em hơn bao giờ hết,
mong em hiểu ḷng anh!” Tôi úp mặt
vào ngực anh, nước mắt chan ḥa, “Em về sẽ
nhớ anh nhiều lắm!”....
Tôi đi qua cổng, và nh́n lại. Anh đứng đó, cô-độc
ch́m trong đám đông, thương anh biết mấy! Sáu giờ đồng hồ đường
bay sẽ đưa tôi về với con. Hai mẹ con sẽ đón giao-thừa
mừng xuân như nhiều năm nay. Xuân về trong giá băng của
miền cực bắc, nhưng ngọn lửa êm đềm
của t́nh yêu cũ mang về từ phương nam sẽ
giữ cho ḷng tôi ấm áp, trọn đời.
Tôi
đă t́m lại được mùa xuân của ḿnh, dù muộn
màng.
LINH-CHI
Canada 12.2009