T́m nhau.
Ngày hai mươi tuổi chúng ta có
một t́nh bạn trong sáng vô vàn
mà không dễ ǵ ai
cũng có được. Chúng ta là người thành phố nhưng gặp nhau ở một trường học nơi phố biển thơ mộng. Cái lớp học kiến trúc khô khan-28A-nhưng tuyệt
vời với mái đầu trẻ ngỡ ngàng với đường kẻ dọc ngang trên tờ giấy
trắng mà người ta gọi là bản
vẽ.
Chúng ta cùng vẽ vời
và cùng ca hát dưới ánh trăng vàng trong như
những sợi tơ trời bay bay trong gió
và khe khẽ
rơi rụng xuống vạt cát vàng trống
vắng. Tiếng đàn ghi ta của Dao Chi làm chúng ta
chơi vơi cùng trăng. Chưa bao chúng ta
tắm trăng trong bao la trời
mây như ngày ấy.
Ngày hai mươi tuổi chúng ta có một
t́nh bạn cao cả và
tuyệt vời cùng nhau học
và chiến thắng cái thiếu thốn của ngày đất nước mới thống nhất.
Chúng ta cùng nhau đi
ngang dọc nơi phố biển để ngắm từng đợt sóng lăn tăn
trong buổi sáng tươi hồng. Nắng trong luồn vào sóng từng
giọt từng giọt biển xanh đưa nhè nhẹ vào
bờ. Nắng và
biển đùa cùng nhau trên
cát vàng mịn.
Ngày hai mươi tuổi chúng ta cùng nhau
thét vang nơi biển rộng vắng vẻ để sức dài của
ngày trẻ dại.
Chúng ta chạy nhanh
trên bờ biển ngọc ngà của phố
vang vang tiếng hát vui.
Ngày hai mươi tuổi chúng ta chụm đầu
nhau lo lắng v́ một người
bệnh phải vào bệnh viện.
Sợi dây tơ trùng
qua nhanh nhường
cho sức Phù Đổng vươn lên. Chúng ta lại cười,
lại vẽ và dệt tương
lai cho ta
và cả quê hương. Quê hương đổi mới và đất
nước tươi
đẹp.
Rồi ngày hai mươi
tuổi cũng qua đi.
Chúng ta thành công
trong cuộc sống nhiều lắm. Những kẻ c̣n lại
thỉnh thoảng gặp nhau và nắm tay nhau nhớ lại ngày xưa ấy.
Và nhớ một người ra đi khỏi
đất nước
này mà chưa
hề một tin nhỏ nào bay về nơi chúng ta đă
sống ngày hai tuổi đểớ chính bóng dáng thanh
niên của chúng ta.
Nguyễn
thị Kim Dung,
Thủ Đức.
khóa 6