Bây
giờ tôi đối diện tôi
C̣n
hai con mắt khóc người một con
Bùi
Giáng
... Lại nhớ Bùi Giáng và Sài G̣n. Một con người với những cơn tỉnh cơn điên bất chợt. Một thành phố với những trận nắng trận mưa bất chợt. Hôm vừa rồi đọc đâu đó bài kư của một người lâu lắm mới về thăm quê nhà.
Một buổi chiều, tác giả đi lang thang trên những con đường Sài G̣n -- bây giờ th́ lúc nào cũng đầy ắp người và bụi bặm -- chợt trời đổ mưa. Một h́nh ảnh quen thuộc làm ông sững sờ, chết đứng người. Để tránh mưa, những đôi thanh niên trai gái đang đi trên đường, vội vă dở những cánh dù, những chiếc áo mưa xanh đỏ ra che cho nhau hoặc chạy vội vào một hàng hiên nào đó để trú. Những đôi mắt sáng rỡ và vui mừng. H́nh như v́ cơn mưa sẽ làm dịu cái nóng oi ả của Sài G̣n th́ ít, mà v́ họ sẽ có lư do để nấn ná ở bên nhau lâu hơn chút nữa th́ nhiều. Trong khoảnh khắc, cả một thời tuổi trẻ tuyệt vời của ông sống lại. Tôi hiểu được nỗi ḷng tác giả bài kư. Chính tôi, đọc bài kư của ông ở một nơi chốn thật xa lạ với những kư ức ngày cũ mà cũng phải buông trang báo xuống, thẫn thờ. Và lại nhớ đến một người, giữa cái bóng lung linh kỳ ảo mịt mùng của những cơn mưa quá khứ, thấp thoáng người chợt tỉnh chợt điên Bùi Giáng :
Xin chào
nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên
trường phía sau
Xin chào nhau giữa mai sau
Mùa xuân phía trước phía sau miên
trường
. . .
Xin chào nhau giữa con
đường . . .
Những câu thơ đă từng được gửi đến một người thay cho lời tỏ t́nh. Và người ấy đă đáp lại -- không biết nàng yêu tôi hay yêu Bùi Giáng (hay nói như Phạm Duy : yêu tôi , hay yêu đàn) -- Nhưng chúng tôi cũng có những ngày bên nhau thật đẹp. Thật thanh khiết, thật thánh thiện. Cũng những chiều Sài G̣n chợt mưa chợt nắng. Cũng khuôn mặt nàng khi vui, khi buồn, thay đổi nhanh như những cơn mưa Sài G̣n ..
Lại không thể không tự hỏi ḿnh, liệu giờ đây, khi trên mái tóc màu trắng đă nhiều hơn màu đen, những câu chuyện t́nh ngày thơ dại ấy, với tất cả những lời nói dối hết sức thành thực, với tất cả những say mê tha thiết tưởng không có nhau một ngày th́ quả đất này sẽ vỡ tung ra thành những mảnh nhỏ, liệu ḿnh c̣n có thể thức trắng đêm viết những bài thơ t́nh như ngày xưa, thuở áo trắng quần xanh học tṛ hay không ? Đâu đó, có người bạn văn chương tóc bạc viết rằng, thơ phú đă có lúc làm người ta trẻ lại, quên bẵng đi cái gánh nặng thời gian đè trĩu trên hai vai, quên bẵng đi những vết thương c̣n hằn sẹo từ một thời trẻ xa xưa.
Đời sống có lúc thật nhẫn tâm. Cái trần trụi của đời thường, trộn lẫn với khoảnh khắc ảo mộng của những người gọi là thi sĩ với một chân giữa cơi hồng trần và một chân chập choạng trên mây, để một hôm, uống rượu thưởng trăng rồi ngă xuống sông chết đuối (như Lư Bạch đời Đường bên Tàu) hay Vũ Hữu Định (tác giả Em Pleiku, má đỏ môi hồng. Ở đây buổi chiều, quanh năm mùa Đông .. đă làm say ḷng cả một thế hệ) quá chén ngă từ trên lan can nhà một người bạn xuống ḷng đường, hồn ĺa xác rồi mà có lẽ vẫn c̣n một chút ǵ, để nhớ để quên .. cuộc đời này.
Tôi không hề nhầm lẫn giữa hư và thực. Dù có những lúc tôi không biết ḿnh ở đâu, tháng Hai lạnh buốt nơi xứ người không một chút nắng suốt mùa Đông, hay Tháng Hai nơi quê nhà năm ấy có hai kẻ trẻ tuổi yêu nhau thề thốt sẽ sống với nhau cho đến răng long đầu bạc, vậy mà lời yêu thương chưa kịp ra hết khỏi đầu môi th́ một kẻ đă kịp nhận ra là ḿnh vừa dối ḷng. Đường đời chưa kịp đi chung th́ trước mặt là ngă rẽ.
Càng về già, người ta càng có khuynh hướng nghiêng về phía Hư của cuộc đời hai mặt Thực và Hư. V́ cái Hư ấy cho người ta ảo giác mượt mà của một góc hồn rất cải lương bấy lâu bị đè nén, được xổ tung ra như là mới được sống lần đầu. Và thế là sân chơi vốn đă hẹp (của tuổi trẻ) lại thấp thoáng bóng của những cụ già tay cầm cái trống bỏi gơ tung tung như cố níu kéo một thời nào không được yêu (thoải mái), không được chơi (hết ḿnh), không được múa may (quay cuồng). Nhưng hỡi ôi ! Lực bất ṭng tâm. Ai cũng chỉ có một đời để sống. Ai cũng chỉ có một thời để yêu.
Ai cũng chỉ có một thời dọn ḿnh bước vào cơi Hư (sau khi đă chán chê tất cả những ǵ thuộc về cơi Thực). Ấy là lúc cái chết đang ŕnh ṃ. Phải vậy không những người bạn tóc bạc của tôi ?
Tôi
không hiểu những người trẻ bây giờ -- tôi
muốn nói đến những người trẻ ở
hải ngoại -- họ có lăng mạn nh́n thành phố
họ đang sống như chúng tôi nh́n thành phố chúng tôi
sống ngày xưa không?
Bởi v́, thành phố ngày xưa là của chúng tôi --
trên đất nước chúng tôi -- c̣n bây giờ thành
phố những người trẻ Việt
Và khi cầm được bàn tay nhau lần đầu tiên -- chưa nói ǵ đến cái hôn đầu tiên -- cảm giác ấy có "đê mê" không? Nó có theo ám ảnh họ măi nhiều ngày sau nữa vẫn chẳng nhạt đi chút nào không? Ngày xưa , một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nằm gọn trong một bàn tay thô ráp cứng cáp : đó là biểu hiện của sự tin cậy và chở che. Ngày nay, có c̣n là sự tin cậy, chung thủy, bao bọc, chở che nữa hay không, hay chỉ là bàn tay nắm bàn tay, môi bám vào môi, thân xác bám vào thân xác ?
Thời
đại nào cũng có những cách tỏ t́nh riêng của
thời đại đó.
Dân tộc nào cũng có những cách
tỏ t́nh riêng của dân tộc đó. Những người
trẻ Việt
Tôi bỗng thấy thương con cháu ḿnh quá đỗi !
Lại chợt nghĩ đến người bạn đời đang đi bên cạnh ḿnh, đă cho ḿnh những đứa con tuyệt vời và những ngày đầu mới quen nhau. Câu thơ Bùi Giáng lại nhẩy múa quẩn quanh đâu đó. Em về mấy thế kỷ sau, nh́n trăng có thấy nguyên mầu ấy không ? (Bùi Giáng).
Những lời nói yêu thương, những cử chỉ âu yếm mà rất nhiều năm về trước, chúng tôi tận tụy, long trọng gởi đến cho nhau. Giờ đây, 20 năm, 30 năm, 40 năm sau, những điều đó có nên được lập lại, có nên được "tái diễn" , để khẳng định sự lựa chọn của ḿnh, để nhắc lại với nhau về những ngày đẹp đẽ ấy ...
Trước khi quá muộn,
phải không ?
Tôi bỗng thấy thương
người bạn đời của ḿnh quá đỗi
!
Bây giờ tôi đối diện
tôi,
C̣n hai con mắt khóc
người một con.