T̀NH THƠ NGÂY

 

Hồi ấy tôi c̣n nhỏ lắm, ăn chưa no lo chưa tới, hay theo má về thăm ngoại và bà cô, hai   người Mẹ vĩ-đại của má.  Những buổi trưa về thăm hai bà là một niềm vui lớn, v́ ngoài quà và bánh, tôi c̣n được bà ngoại và bà cô yêu ch́u, được cắp rỗ đi lượm trứng gà vịt trong sân, trèo cây ổi, hay đùa nghịch với những con ốc lá trơn tuột ḅ trên hàng rào sau những trận mưa.  Hàng bông phướng quanh nhà bao bọc vuông sân lớn có giếng nước kéo tay và bên thành giếng có thật nhiều rau cua, loại rau xanh mà ngoại hay trộn một chút giấm và rắc đậu phụng đâm nhuyễn làm thành một món ăn ngon trong những bữa cơm ở nhà ngoại.   Thỉnh thoảng nhà cũng có đông người, những người bạn già của ngoại và bà cô, nhất là những dịp giỗ kỵ, hay sinh-nhật.  Các bà cô, bà d́, cậu mợ…   không mời, không nhắc, nhưng tới ngày thế nào cũng qua, một vài cái bánh quai vạt làm ở nhà, một gói ḿ sợi tươi, con gà sống…   cũng đầy đủ và tươm tất lắm cho món quà sinh-nhật.  Tôi nhớ ngoại và bà cô nấu nướng trọng-thể trong những dịp này, v́ nhà có khách, v́ là dịp để đăi đằng bà con quyến-thuộc.  Tôi gặp d́ Hảo trong khoảng thời-gian ấy, d́ là bạn thân của má thời con gái, hai người lớn với nhau, cùng chia xẻ những kỷ-niệm tuổi thơ, và thân thiết lắm.  D́ lớn hơn má tôi, và đi làm sớm trước khi lập gia-đ́nh, dượng cũng là người hiền lành chăm chỉ, nên khi về sống chung với nhau, d́ dượng sớm gầy dựng nên cơ-sở vững vàng.  Với tôi, d́ dượng là hai người đáng quí, v́ tính t́nh đôn-hậu, và d́ là bạn từ thuở ấu thơ của má tôi nên tôi cảm thấy gần gũi với d́ hơn.  Nhiều khi ở nhà ngoại về, má tôi cũng ghé thăm d́, thăm hỏi, và trao đổi tin-tức về giá cả sinh-hoạt hàng ngày, về đời sống, hay bà con thân thuộc.  Những lần thăm viếng ấy, thường chỉ vừa đủ dài chớ không lâu, v́ chúng tôi đă ở nhà ngoại và bà cô gần hết buổi trưa, ghé thăm một chút v́ “hôm trước không thấy chị Hảo ghé nhà má”, má tôi hay nói vậy, tôi biết d́ cũng mong má tôi để có người nhắc chuyện đông với tây, những lúc ấy tôi ngồi nghe, rất kiên-nhẫn, v́ có biết đi đâu, hay làm ǵ đâu.  D́ dượng đông con, các anh chị đều lớn hơn tôi, đi ra đi vô như bận rộn lắm nhưng đâu có ai tới hỏi han làm quen, nên tôi ngồi xớ rớ  cho tới khi má tôi và d́ hết chuyện nói, th́ chúng tôi về.  Cứ như vậy mà tôi quen với những lần thăm viếng ấy, tôi có niềm vui của tôi ở nhà ngoại và bà cô, má tôi cũng có nỗi vui riêng với bạn cũ, là d́.  Tuổi thơ dần trôi, tôi lớn hơn, vào trung-học, bài vở nhà trường đă hạn-chế bớt những buổi trưa về thăm ngoại với bà cô, chỉ có má tôi vẫn về ngoại thường xuyên, hay thỉnh thoảng má bận không về, th́ ngoại lên thăm chúng tôi, và cái giỏ mây của ngoại lại nặng trĩu quà cho các cháu.

 

Bẵng đi vài năm, một chiều nọ, cả nhà đang ăn cơm, có tiếng chó sủa đàng trước, tôi được cử ra mở cửa.  Trước mặt tôi là một người lính trẻ, anh nh́n tôi cười cười, và tôi th́ ngơ ngác, không biết ai đây?  Anh xưng là anh Từ, con d́ Hảo.  Tôi ù té chạy vào trong báo cho cả nhà biết khách tên anh Từ.  Má tôi vui lắm, kêu lấy thêm chén đủa, và mời anh vào dùng cơm với gia-đ́nh.  Anh cũng rất tự-nhiên ngồi vào bàn, và một lúc sau câu chuyện đă trở nên thân-mật giữa ba má tôi và anh, nhưng đám con gái chúng tôi th́ cứ lúng ta lúng túng, trong ḷng bực ông khách đă tới nhà không đúng lúc, đang bữa cơm, làm chúng tôi hết dám ăn...   Sau lần đó, anh ghé nhà thường hơn, và nỗi bỡ ngỡ buổi đầu đă phai.  Với kinh-nghiệm bản thân là có đến ba cô em gái hay ṿi vĩnh ở nhà, anh khéo léo chinh-phục cảm-t́nh của chị em tôi, rất mau, đến nỗi có khi anh bận cả tuần không về th́ chúng tôi lại mong.  Dần dà, anh ở lại nhà tôi nữa, và trở thành bạn của anh tôi, tính t́nh anh hiền lành, dễ mến nên được ḷng cả nhà.  D́ Hảo rất hân-hoan, sau này tôi mới biết là d́ muốn ngấm nghé chị Tú tôi cho anh Từ…  Thỉnh thoảng anh rủ chúng tôi đi chơi, và để tránh tiếng cho bà chị tôi, nên tôi là đứa ngồi sau xe anh chở, c̣n hai chị tôi đèo xe riêng.  Cũng vui thôi, tôi con nít, có nghĩ ǵ đâu, ai chở cũng giống nhau, có đi chơi là mừng rồi.  Hồi ấy tôi thích trồng hoa, khoảng sân lộ thiên trên căn gác là giang-sơn riêng, chúng tôi trồng nhiều thứ, từ dạ-lư-hương, đến cúc, hồng, và đặc-biệt là một giàn hoa tóc tiên.   Tóc tiên là một loại dây leo mong manh, tôi đan dây kẻm nhỏ giữa hai thanh trúc mỏng để dây tóc tiên bám vào, nhưng vẫn có nhiều sợi lăng-tử, mọc dài mà  không bám vào giàn, lại bay bay dịu dàng trong gió, rất dễ thương.  Hoa tóc tiên nhỏ bằng một nửa ngón tay út, h́nh loa, màu đỏ thắm, dây có những trái tṛn, khi bóp mạnh, trái vở ra và những hạt li ti ấy rơi vào đất sẽ nảy ra những rễ cây tóc tiên khác.  Anh Từ cũng đóng góp vào vườn hoa nhỏ của chúng tôi những chậu cúc rất đẹp, nhưng chúng tôi thích đùa, gọi là cỏ, chớ không phải hoa.  Cỏ cúc.  Anh chỉ cười, nụ cười hiền.  Nhiều khi anh rủ tôi đi mua thêm hoa ở một trại hoa vùng phụ-cận về trồng, những lúc ấy chỉ có anh và tôi, tôi tự-nhiên như đứa em nhỏ, một cái đuôi nối thêm với mấy cô em của anh ở nhà.  Một chiều nọ, trời vừa mưa xong, mây c̣n xám, hơi nước c̣n lảng đảng đầy trong không khí, ngồi cạnh tôi bên giàn tóc tiên, bất chợt anh cầm lấy tay tôi và nói rất nhẹ  “Em có biết đại-bàng đă gảy cánh không?”  Tôi vô-tư tưởng được anh nhờ, phá lên cười rộn  Em biết anh yêu chị Tú!” Anh nh́n tôi, đôi mắt nâu chợt lạ “Anh yêu em chớ không yêu chị Tú!”  Tôi sững sờ.  lăn từ mái nhà cao xuống đất bao nhiêu ṿng cũng không tin được những điều ḿnh vừa nghe.  Làm sao có chuyện đó?   Tôi c̣n nhỏ lắm, mười sáu tuổi, anh mới tặng tôi mười sáu đóa hoa hồng hôm sinh-nhật, anh lớn hơn tôi đến tám tuổi, làm sao anh yêu tôi được?  Rồi chị Tú?  Không phải d́ Hảo và má tôi đang mong chờ một mối lương-duyên giữa anh và chị tôi sao? Nhưng nh́n vào mắt anh, tôi biết  h́nh như anh đang nói thật, và tôi bối rối…  Thương anh th́ tôi có thương chớ, như một người anh, nhưng yêu anh, điều này tôi chưa nghĩ tới…  Làm sao đây?  Anh và tôi ngồi im lặng bên nhau, xung quanh tôi mây thật thấp, và t́nh anh thật gần, tay nhỏ tôi ấm hoài trong tay anh buổi chiều ướt sủng hơi nước mưa ấy. Những ngày sau đó, bên ngoài chúng tôi vẫn b́nh thường, nhưng trong ḷng sự thay đổi đă có.  Anh nh́n tôi, ánh mắt đầm ấm hơn, và tôi sợ…  Anh vẫn hiện-diện ở nhà tôi đều đặn, nhưng không ai, ngoài giàn hoa tóc tiên xanh mướt, biết được những ǵ anh đă nói với tôi buổi chiều mưa hôm ấy.  Cần ǵ ai biết, chỉ ḿnh tôi biết thôi mà trong ḷng đă đủ xốn xang, tôi không muốn có sự thay đổi trong t́nh-cảm giữa anh và tôi.  Một điều may mắn đến với anh là chị Tú lúc ấy đă có bạn trai, nên t́nh huống không đến nỗi trớ trêu…   Có nhiều khi anh cố t́nh đi làm về sớm để kịp giờ tôi tan trường, nhưng anh không đón tôi đâu v́ tôi đi học với chị, với bạn, anh chỉ đứng dưới gốc cây phượng già xa xa cổng trường, chờ tôi về, rồi lặng lẽ theo sau.  Tôi nhớ những ngày ấy, v́ tôi về tới nhà không lâu th́ anh cũng về, và anh lại cười, nheo mắt cho riêng tôi hiểu.  Vô t́nh, má tôi đôi lúc đùa “Đi lính như Từ khỏe thiệt!”   Cũng chỉ có hai chúng tôi biết lư-do anh về sớm, nhưng đều giữ trong ḷng.  Nhiều khi ngồi riêng với nhau bên vườn hoa nhỏ, tay trong tay, anh kể tôi nghe anh phải ḷng tôi từ những ngày tôi hay theo má tới thăm d́ Hảo, sau những buổi trưa thăm viếng ở nhà ngoại.  Anh nói lúc ấy tôi con trẻ, tóc bum bê ngây thơ, hay đứng nép sau lưng má, chăm chú nghe chuyện người lớn, hoàn-toàn ngược lại với tính t́nh các cô em gái của anh, điều này làm anh để ư, và cảm-động v́ cái tính kiên-nhẫn của đứa bé mười một, mười hai tuổi, là tôi.  Thời-gian ấy, anh cũng đi học, và sau đó vào lính, rồi anh đùa “ Vả lại, anh cũng phải chờ em lớn một chút chớ!”   Lần đầu tiên anh tới nhà tôi, hôm ấy tôi lại ra mở cửa.  Gặp lại, đứa bé rụt rè năm nào đă là một cô nhỏ, tóc dài với hai bín tóc xỏa bên vai, bộ đồ mặc ở nhà màu tím nâu có lấm tấm hoa đỏ trắng, từ buổi ấy, anh nhất định duyên số của anh là với tôi, và anh chờ.  Tôi nghe mà cảm-động biết mấy, v́ tôi đă không nhớ được h́nh ảnh của chính ḿnh, nhưng anh lại nhớ từng chi-tiết nhỏ, ḷng tôi làm sao dửng dưng được?  Tôi thương anh quá, nhưng chỉ là thương.  Tôi c̣n trẻ, c̣n muốn đi học, trong khi anh đă trưởng-thành, có một sự ngăn cách mơ hồ nào đó mà tôi không thấy rơ được.   Anh nói anh sẽ chờ tôi lớn, chờ tôi học xong, nhưng có chờ được không, khi tôi như cánh chim non trước ṿm trời cao rộng, khoảng trời xanh bao la mong được bay đến tận cùng, rồi bao nhiêu ước mơ của tuổi trẻ nữa…  Dù đôi tay anh mở rộng chở che, nhưng tôi chưa muốn yên vui phận nhà, tôi muốn được sống với tuổi trẻ của ḿnh.  Tôi thi đậu, và đi học xa, anh ít tới lui, v́ tôi không có ở nhà.  Rồi đổi đời, tôi bỏ trường, về nhà, ngơ ngác trước một tương-lai vô-định.  Anh có ghé thăm một vài lần, nhưng không nhắc lại chuyện cũ.  Có lần gặp lúc tôi đang rửa rau cho chị tôi nấu cơm, anh cũng phụ. Trời hôm ấy không mưa sao đôi tay lạnh giá, cầm tay nhau như ngày xưa, tôi nh́n anh ḷng se sắt, anh nh́n tôi, ánh mắt thăm thẳm buồn.  Không c̣n ǵ để nói trong những tháng ngày câm nín ấy, v́ ngày mai biết sẽ ra sao?  Có hứa hẹn được điều ǵ?  Có c̣n ǵ để đợi chờ?  C̣n chăng là những kỷ-niệm cũ, kỷ-niệm thật đẹp của một thời đă qua.  Giấc mơ của anh, của tôi đều tan như bọt nước.

 

Vài năm sau khi xa nhau, gia-đ́nh tôi đến định-cư nơi Bắc Mỹ.  T́nh cờ có được số điện-thoại của anh qua một người bà con, tôi gọi, và nghe lại tiếng nói người xưa.  Tôi làm bộ xưng tên má tôi, anh im lặng hết mấy giây đồng hồ, rồi dịu dàng nói “Không phải d́ đâu.  Em đó, phải không?”  Tôi bồi hồi cảm-động, anh vẫn c̣n nhận ra giọng nói của tôi, vẫn c̣n nhớ tôi.  Anh lập gia-đ́nh với một cô gái ở cùng xóm trước khi rời Việt-Nam, d́ Hảo sợ anh ra nước ngoài không có người bầu bạn, nên đám cưới vội vàng, rồi vợ chồng anh đi.  Qua Mỹ, sống với nhau vài năm, hôn-nhân không có t́nh yêu nên hai người chia tay, rồi anh gặp người khác.  Anh kể bằng một giọng rất b́nh-thản, không nhắc ǵ tới chuyện xưa, chắc anh biết, cái duyên số anh tin ngày ấy, chỉ là duyên, mà không có nợ.  C̣n tôi nghe chuyện anh, ḷng đâm ra buồn bă, nghĩ ngợi bâng quơ.  Lấy nhau mà không yêu, cũng buồn, như hoàn-cảnh của anh, tôi tội nghiệp cho anh Từ, và người vợ đầu đời của anh ấy, rồi chợt nghĩ:   nếu ngày xưa tôi lập gia-đ́nh với anh, mối t́nh ngây thơ, rồi dang dỡ…   chắc tôi ân hận, tiếc nuối cả đời, v́ đời c̣n ǵ để tin tưởng nữa, phải không?   Cũng may là ngày ấy tôi chỉ thương anh, chớ không yêu.  Mười sáu tuổi, tôi đă biết ǵ!   

 

Hơn hai mươi năm rồi, tôi mất liên-lạc với anh, không biết bây giờ anh ra sao, đời sống gia-đ́nh có b́nh-an hạnh-phúc không  những câu hỏi không có câu trả lời như bài toán thiếu một đáp số.  Tôi cũng không t́m kiếm tin-tức của anh v́ tôi tin vào hai chữ duyên số anh nói ngày xưa.  Tôi có duyên với anh từ thuở tôi c̣n rất trẻ, nhưng nợ th́ không.  Hơn nữa tôi muốn nhớ tới một anh Từ của thời trai trẻ, chớ anh Từ bây giờ  biết thay đổi như thế nào?  Tôi cũng vậy, tôi muốn anh nhớ về tôi với h́nh ảnh tôi mười sáu, tóc xỏa hai bờ vai bay trong gió, những ngày bên anh rong chơi hồn nhiên, bàn tay nhỏ trong tay anh vững chắc.   T́nh thơ ngây của tôi nhẹ nhàng nhưng sao nhớ hoài, từ hơi ấm bàn tay anh nắm chặt, đến đôi mắt êm đềm những ngày xa xưa ấy.  Tuổi mười sáu của tôi đă qua mất rồi, chỉ c̣n lại kỷ-niệm rất đẹp giữ măi trong ḷng.

 

Linh-Chi   

16.08.2006