TRĂNG THU NGÀY CŨ
… Là mănh trăng
cổ-tích sáng ngời có Hằng-Nga
trên cung quảng, với chú Cuội và cây đa.
Ngày xửa, ngày xưa, có chú bé
chăn trâu hay nói dối, chú nói dối
hoài đến Ngọc-Hoàng Thượng-Đế
cũng giận, nên bắt chú
về trời giam trên cung
trăng. Chú nhỏ bị đày, xa cha mẹ, xa lủy
tre xanh, xa làng mạc
thân-yêu, nên những đêm trăng sáng, chú ngồi nh́n xuống trần-gian, nhỏ lệ khóc than nhớ quê nhà.
… Là “Ánh trăng
trắng ngà Có cây đa
to Có thằng Cuội già ôm một mối
mơ… ” Thầy
đem bóng trăng vào ḷng con trẻ năm lớp tư trường tiểu-học. Người
thầy có vóc dáng của
vị Phật Di-Lặc, nhưng thầy khẻ rất đau, những bàn tay nhỏ xinh
xinh của cô Hằng-Nga tí hon hay chú
Cuội bé bỏng, những khi các cô,
các chú nghe
lời thầy “ôm một mối
mơ” trong giờ học. Thầy đánh oan học tṛ,
v́ lỗi nào ở các tṛ mơ mộng,
lỗi tại thầy chớ! Thời-gian của trăng là đêm
tối, mà sáng sớm tinh mơ vào
lớp học, thầy đă đem theo
ánh trăng. Ngày với đêm lẫn lộn, nên mộng với thực cũng chập chùng, tuổi thơ làm sao phân-biệt
được cái biên-giới ấy…
… Là vầng trăng
tháng tám lồng lộng, trăng Trung-thu với những nao nức thật
đầy “Tết Trung-thu đốt đèn đi chơi Em xách
đèn đi khắp phố phường… ” Ḷng
trẻ thơ mở hội với bánh, với quà, và những kỷ-niệm rất êm đềm của tuổi nhỏ b́nh-yên. Vầng trăng sáng trên không,
chị Hằng nh́n xuống, yêu hết cả
thế-gian với ḷng bao dung, cho tuổi trẻ giữ măi những giấc mộng rất êm đềm...
… Là trăng mười sáu thật đầy cho tuổi mười sáu mộng mơ. Những đêm sáng trăng
trên mái nhà, mùi dạ-lư
ngát hương tràn ngập không-gian. Giàn hoa tóc tiên
từng sợi mỏng bay dịu
dàng trong gió. Đôi cánh gảy
đại-bàng không đủ để giam ước mơ, v́ đời
vẫn đẹp ngời trên trang sách với
những gọi mời về một nơi chốn xa xăm,
có tương-lai hồng hơn mười sáu đóa tường-vi trên bàn học.
Tuổi mười sáu một lần,
đă qua…
… Là trăng sáng
trong ḷng buồn khi lần lượt những bạn bè đă đi
xa, vầng trăng chinh-phụ của bài cổ-văn
cũ, một nửa đi vào nơi gió
cát và nửa
kia c̣n
ở lại với
trường lớp
ngậm ngùi. Chinh-chiến, biệt-ly…
đâu phải chỉ một thời…
… Là ánh trăng
sáng tang thương của chuổi ngày không b́nh-yên,
trăng theo
đoàn tàu lao ḿnh vào
màn đêm sâu thẳm, mang theo những
oan khiên, đổ nát của đời người. Trăng run rẩy, tội t́nh, chia xẻ
những mất mát lớn lao một kiếp người. Chia ly, tan tác…
… Là màu trăng
sáng lung linh trên lối xưa. Từng giọt trăng
rót qua kẻ lá, lấp lánh
trên tóc, trên vai, trên
những con đường
cũ, loanh quanh. Những ngày đợi chờ, khắc khoải, một đổi thay… Ánh trăng quê nhà ấp
ủ trong ḷng rồi sẽ về đâu… Lên rừng xuống biển… Có ch́m giữa
đại-dương, hay sẽ trôi giạt
phương nào trong trời cao đất rộng?... Trăng
trên trời vẫn sáng, nhưng ḷng mù mịt tơ
ṿ…
… Là trăng lao đao, trăng tuyệt-vọng
giữa biển khơi, trăng không t́m được
bến bờ cho con thuyền lạc lối. Trăng đưa đường cho tai ương hoạn nạn, trăng khốn khổ, trăng tội nghiệp, để Hằng-Nga dấu mặt, và Cuội già
thở than “Bờ bến ở nơi nào?”
Và trăng
bao la xứ người. Trăng
xa tít sáng
ngời trên trời cao. Dấu chân người trên mặt nguyệt-cầu xóa nḥa huyền-thoại cổ-tích, nên trăng lạnh và buồn. Hằng-Nga, Cuội già lạc mất thiên-thai, để vầng trăng ngày cũ chỉ
c̣n trơ trọi bóng dáng cây đa,
và nỗi nhớ. Một ḿnh.
Trăng Trung-Thu 2005
Linh-Chi ĐNN