TRÊN ÁO TÔI
MỘT BÔNG HỒNG TRẮNG
Mẹ nhỏ của con
ơi!
Máu đỏ xuân thơm mắt lệ ngời
Vú mẹ đă khô nguồn
sữa cũ
T́nh con c̣n lại bấy nhiêu
thôi ...
Hồ
Dzếnh
Lúc Huy đẩy cửa sau ra vườn th́
mẹ đă thức. Huy rón rén
đạp nhẹ trên thảm lá vàng c̣n thấm đẫm sương
đêm. Mặt trời chưa lên hẳn, vài tia hồng hồng tía tía nhuộm ửng một
góc trời. Huy nín thở, xốc chiếc ba lô nhỏ
đeo trên vai, th́ thầm một ḿnh, " Thưa
mẹ, con đi ..." Gió ban
mai mát rượi quệt vào hai má. Bất giác Huy đưa
tay lên dụi mắt...
Tối
qua, trong lúc Huy sửa soạn hành lư, bố dặn ḍ
từng chi tiết như thể bắt Huy học
thuộc ḷng, từ giờ xe chạy, giờ xe
đến, khi nào phải đưa vàng cho chủ tàu, nếu
bị bắt th́ phải nói ra sao... Huy vâng dạ nho
nhỏ, tay vẫn tống những
thứ cần thiết vào ba lô. Khi đó, mẹ chỉ
đứng phía bên kia bàn yên lặng. Huy không ngẩng lên nh́n vào mắt mẹ, nhưng Huy
biết mẹ khóc. Đến khuya, Huy lại
bên ôm lấy vai mẹ, "Thôi, mẹ đi nghỉ đi.
Mai con đi sớm, mẹ đừng dậy làm ǵ cho
mệt". Hai vai gầy g̣ của mẹ rung lên trong cánh tay đứa con trai út. Huy nhớ ḿnh đă
nuốt ực vội vă, cái ǵ như thể một
ngụm đời, vị chua cay pha
lẫn mùi êm dịu, dường như thời niên
thiếu của ḿnh vừa trôi xuống, tan đi.
Huy biết bệnh mẹ đă trở nặng
từ mấy tháng nay. Trí nhớ mẹ
kém dần, phần v́ thuốc ngủ, phần v́ lo
buồn. Lần này ra đi, Huy có linh cảm
sẽ không c̣n nh́n thấy mẹ. Huy
đă muốn từ chối khi người ta đến
gọi, nhưng bố nhất quyết bảo Huy đi.
Chiến trường bên kia biên giới h́nh
như lại sôi lên tuy hiện giờ th́ không ai thèm gọi
Huy đi lính, v́ lư lịch xấu hay v́ cặp kính cận
thị dầy Huy cũng chẳng rơ (Huy chưa thấy
người lính nào của họ đeo kính bao giờ). Nhưng ai biết đâu được khi nào họ
cần để trám vào một chỗ trống? Lẽ sống th́ khác biệt chứ cái chết
nào có khác ǵ nhau, nhất là những cái chết vô nghĩa,
dập vùi? Cho nên Huy phải đi, dù thương
mẹ đến vô cùng...
Lần ấy Huy lại bị bắt. Mấy tháng tù ra, chàng hối hả hai ngày
đường trở về thăm nhà cũ. Huy cẩn thận không về nhà ḿnh ngay mà tạt
trước vào nhà bạn v́ biết sự trở về
không khéo léo sau nhiều tháng vắng mặt có thể gây
phiền phức vô cùng cho người ở nhà. Toàn ái ngại bảo Huy, "Mẹ mày yếu
lắm rồi, nhà mày chả có ai ..." Huy lặng
người đi một lúc, tuy không ngạc nhiên. Trước khi đi, Huy đă khuyên bố nên
đưa mẹ lên Sài G̣n ở gần các anh chị v́
ở đây tuy yên tĩnh nhưng không tiện thuốc thang
cho mẹ. Lấy ch́a khóa nhà Toàn đưa,
Huy phải chờ trời tối hẳn mới dám len lén
về nhà ḿnh. Cánh cổng rít lên, đống lá xoài lào
xào dưới chân, cành khô kêu răng rắc. Trong bóng trăng
huyền ảo, những chùm hoa cúc trắng khe khẽ lung
lay. Chàng rón rén bước ṿng qua khóm hoa, sợ
làm vỡ những luống đất c̣n in dấu mẹ
vun trồng. Ṿng vào cửa sau, Huy nhẹ nhàng luồn tay vào chỗ nứt trên tường hoa bên cửa,
đẩy then vào nhà. Vết nứt thân yêu Huy đă bao
lần luồn tay vào mở cửa
mỗi khi đi chơi về trễ. Hơi ẩm mốc
toát ra từ căn bếp, nồng nồng ngai ngái đến
ngọt ngào. Chàng đứng yên trong bóng
đêm mờ mờ cho đến khi mọi vật
hiện dần ra trước mặt. Trong căn
bếp này, xưa mẹ vẫn tươi cười nhanh
nhẹn ra vào. Huy nhớ mẹ hay làm bánh bẻ vào những
ngày giỗ tết, món bánh mà Huy thích nhất. Chợt
Huy hít mạnh một hơi thật sâu. Trong
mùi ẩm mốc chàng nghe thoang thoảng như có cả mùi
cà cuống của món quà năm xưa c̣n sót lại. Huy
mỉm cười , ứa nước
mắt th́ thầm, "Mẹ nhỏ của con
ơi"...
Ít lâu sau th́ mẹ mất. Ngày
đưa mẹ, Huy khóc như cả đời chưa
được khóc bao giờ. Trên xe
tang bên quan tài mẹ, Huy nghiến chặt hai hàm răng đến
bật máu. Ai cũng khóc, nhưng có lẽ ai
cũng ngạc nhiên khi thấy Huy khóc nhiều như
thế. Chị Hương nh́n Huy ái
ngại qua ánh nến lờ mờ. Chị Quỳnh
ngồi cạnh, sụt sùi đặt bàn tay
lên đùi Huy lúc chiếc xe tang lầm lũi đi vào
nghĩa trang. Ở đó, người ta
đưa mẹ vào nơi hỏa táng. Bố
và anh Triết đặt mồi lửa vào khung trống, trong
có quan tài mẹ. Huy sững sờ nh́n ngọn lửa
bùng lên, tự nhiên hoảng hốt nghĩ mẹ ḿnh đang
nằm trong đống lửa... Mẹ thân yêu, mẹ
dịu dàng! Mẹ giờ đây u sầu lặng lẽ!
Mẹ mát rượi, mẹ ngọt ngào! Mẹ giờ
đây bùng bùng lửa đỏ! Mẹ nhỏ của con
ơi!... Hôm
sau bố và anh em Huy đến đem tro mẹ ra sông,
khấn nguyện rồi thả mẹ trôi theo
gịng ra biển. Con sông thân yêu dẫn về Thủ
Đức, nơi có mái nhà xưa và một quăng đời
thơ ấu êm đềm, có mẹ tươi cười
ra vào han hỏi. Cốt
mẹ được gửi trên chùa. Mẹ giờ đây
ngàn năm yên nghỉ bên tiếng chuông mơ buồn buồn
như thủa nào ngày Tết, Huy theo
mẹ lên chùa hái lộc.
Rồi thời gian vùn vụt trôi qua. Huy sống
xa quê huơng từ sau ngày mẹ mất. Bố
cũng đă qua đời xa nhà. Huy cũng
thương bố lắm, suốt một đời
cặm cụi chăm lo cho sáu đứa con ăn học
nên người. Huy vẫn nhớ năm xưa,
một đêm đi ngang pḥng bố mẹ nghe bố
buồn buồn than thở, "Chỉ có mỗi thằng Huy
út ít là không kịp xong cái bằng đại học ở
đây thôi!" Lời thở than của
bố Huy c̣n nhớ măi. Bố một
đời học thức, nhưng công danh trắc trở,
hai ba lần ly loạn tan hoang. Huy biết bố đặt
rất nhiều kỳ vọng vào anh em Huy, sao cho tất
cả các con đều có bằng đại học.
Thế mà chỉ lọt có mỗi ḿnh Huy... Từ đêm
nghe lời than của bố, Huy không quên được nên
đâm ra ám ảnh vào sự học! Ngày tŕnh luận án, chàng
chẳng thiết ǵ đến mảnh bằng hay những
lời khen ngợi, mà chỉ thanh thản có mỗi một
điều quan trọng nhất là đă làm cho bố
mẹ an ḷng bên kia chín suối, để chàng t́m lại được
đôi chút êm dịu cho chính cơi ḷng ḿnh.
Tiểu
của mẹ được các chị thỉnh từ ngôi
chùa bên nhà đem sang đây khi ra đi. Ở
phi trường, Huy lo người ta dốc cả mẹ
ra mà lục lọi. May sao mẹ linh thiêng
khiến cho họ để các chị đem mẹ đi
yên lành. Ngày bay sang thăm mẹ, Huy rộn ră như
sắp được gặp mẹ thật trên
đời. Khi máy bay nghiêng cánh đáp, Huy nghe ḿnh th́ thầm,
"Mẹ ơi, con đă về đây..." giọng
nghẹn ngào như buổi sáng hôm xưa, lúc Huy th́ thầm thưa
mẹ ra đi.
Nguyễn
Hưng