Tuỳ bút về Họp mặt và đi Tour 2012 của THTĐ, HĐ, NHH.
Sau Họp mặt và đi Tour lần nầy, nhiều người cảm thấy rất vui vẻ thì đúng là sự thành công của Ban Tổ chức bên cạnh sự hợp tác của những người thiện chí chung quanh!
Riêng tôi vì có những nỗi vui buồn lẫn lộn nên chỉ có thể nói “đó là một sự kiện nhớ đời” thì đúng hơn! Dĩ nhiên tôi cảm thấy vui nhiều hơn buồn và không chỉ nghĩ đến cá nhân mình vì “im lặng là vàng”, nên tôi mới dành thời gian để viết lên những dòng chữ nầy cho những người không tham dự có được chút tin tức cũng như cùng chia sẻ để hiểu nhau hơn và có thêm kinh nghiệm trong những lần Họp mặt sau nầy. Vì tổ chức thế nào cũng có cái hay để tuyên dương, cái dở để cải thiện, và trong tập thể thế nào cũng có người xấu kẻ tốt, nhưng thường số người tốt chiếm nhiều hơn cho nên tập thể mới có thể tồn tại vững mạnh, còn người xấu thì dần dần sẽ bị nhận diện và phải sửa đổi để việc tốt được phát huy, và để người tốt có thể vươn lên đúng như đời sống con người trên thế giới nhờ đó mới ngày càng hoàn mỹ hơn.
Gặp gỡ nhau vào ngày Tiền họp mặt thật là một ngày đáng quý vì mọi người đều ở trong không khí gia đình tại nhà Thầy Đăng với sự hiện diện của Thầy Trai từ VN, Cô Uyển Dung từ Maryland, Cô Ngọc Dung từ Dallas,Thầy Tài, Thầy Cô Bào-Khanh từ Bắc Cali và Cô Vinh, Thầy Hoằng tại Nam Cali đều ráng bỏ thì giờ khá lâu hòa mình bên cạnh học trò, đã giúp cho mọi người gần gủi nhau hơn trong không khí thân mật vì không phải theo khuôn khổ của chương trình hay trong thời gian quá ngắn ngủi như buổi Họp mặt chính thức! Nhất là cựu học sinh thì chỉ có “phe ta” nên ai cũng có thể chuyện trò tự nhiên bên cạnh Thầy Cô thân thương vì không có thêm người lạ và không ở vị thế cách biệt! Tại đây mọi người có thể thăm hỏi chuyện trò dễ dàng như người trong nhà. Thầy Đăng dù sức khỏe chưa bình phục vẫn tiếp đón học trò đến khuya, Thầy Trai dù mệt mõi và không quen giờ giấc vẫn luôn thân tình tiếp chuyện với tất cả mọi người. Hôm nay lại có buổi họp kết nối trên Skype giữa Thầy Tài và một số ACE hải ngoại cũng như trong nước về Website THTĐ làm cho tình cũ trường xưa thêm gắn bó. Đặc biệt lần nầy, Cô Khanh chịu khó tập múa hát cấp tốc cho học trò trong khuôn viên nhà Thầy Đăng và dù tập đi tập lại nhiều lần đến khản cả tiếng, Cô vẫn kiên nhẫn và vui vẻ giống như một người chị trẻ trung chứ không phải cô giáo ngày xưa. Sự hiện diện thân mật của luật sư Trịnh Hội, cựu học sinh Linh Đông (trường Nữ Thủ Đức) là cháu ruột của Chị Mỹ Kim K2 làm cho không khí thêm phần sôi động! Đến khuya thì mọi người phải để ý đến nỗ lực của Lệ Thu đang lo chuẩn bị 2 chiếc bánh cho Họp mặt ngày mai dù đã bỏ nhiều công sức cho những tiết mục văn nghệ. Từ khi có mặt Lệ Thu, tất cả những buổi họp đều nổi bật vì những chiếc bánh tươi ngon và xinh đẹp!
Trước buổi Họp mặt vào sáng sớm, vì không đủ xe nên một số cựu học sinh đã cố gắng chen chúc nhau trên chiếc xe “thân tình” của Biểu Tuân để có thể đến Đài Tưởng Niệm Chiến sĩ Việt-Mỹ tham gia lễ chào cờ như chương trình đã định. Từ xa đã thấy bóng dáng Nguyễn Hưng, Trưởng Ban Tố Chức đang một mình chờ đợi trước kỳ đài. Trong gió nhẹ mát rượi và không gian êm ả, thích nghi của buổi ban mai, quốc ca được trang trọng cất lên và mọi người nghiêm chỉnh nhìn lên tượng đài, giờ phút đó thật vô cùng xúc động để mọi người nhớ đến công ơn của những chiến sĩ Việt-Mỹ đã hy sinh cuộc đời và tuổi trẻ để chúng ta có cuộc sống ngày hôm nay! Kế đến, chúng tôi đã rời Đài Tưởng Niệm để thăm viếng nơi an nghỉ của Thầy Ba (Nhà thơ Nguyễn Tam) và Phu nhân Thầy Đăng. Cám ơn Ban Tổ chức đã tạo cơ hội cho chúng tôi có dịp tham gia hai sự kiện nầy vừa là vinh dự và cũng là kỷ niệm quý báu cho chúng tôi để tỏ chút lòng biết ơn đối với những người đã nằm xuống nhưng vẫn đáng được khâm phục và đáng được yêu thương!...
Tới nhà hàng là nơi tổ chức buổi Họp mặt chính thức thì ai cũng nôn nao vì nơi đây chúng ta sẽ gặp được đầy đủ Thầy Cô, bạn bè đã ghi tên tham dự và chắc chắn là sẽ gặp được những người thân quen đã xa vắng mấy chục năm trời. Khối K4 nhờ có Hồng Anh đọc được tin THTĐ Họp mặt trên Báo nên đã kịp đến tham dự và gặp được những khuôn mặt thân quen của K4 giúp K4 có thêm 1 đóa hồng thứ tư nữa…Trong không khí rộn rịp tay bắt mặt mừng của ngày họp mặt, ai cũng nhận thấy là những K trẻ hơn thì lại ít có người tham dự cho nên mong rằng sau nầy sẽ có những kết hợp hữu hiệu để buổi Họp mặt được đông đảo và nếu quý vị nào có bài viết về mỗi K của mình thì thật là giá trị vì giúp mọi người được hiểu biết nhau hơn. Tôi may mắn được quen thêm nhiều bạn thuộc các khối K trẻ do qua thiện nguyện và ở đây là nhờ những lần quá giang xe mà lúc đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản là đàn em của mình, nhưng sau vài lần trò chuyện thì tôi “ngộ” ra rằng nhiều em đã rất trưởng thành và có kiến thức sâu rộng để tôi có thể trao đổi và học hỏi thêm! Chiến tranh và cuộc sống lưu lạc nơi xứ người đã tạo nên những đứa em_mà tôi tưởng rằng họ đang còn nhiều thời gian thừa hưởng tuổi thanh xuân_lại có những nhận định và triết lý sâu xa về cuộc đời làm cho tôi vừa thương cảm vừa hãnh diện vì những con người như thế đã phát sinh từ Trường ta dù tôi đã biết vẫn có người mà tuổi đời mãi còn quá “nhỏ”so với số tuổi sinh học đã già! Điều nầy làm tôi cảm thấy lời giảng của Cô Uyển Dung ngày nào thật là thâm thúy: “Hãy rèn luyện cho mình 1 tri thức già dặn trong 1 tâm hồn trẻ trung!”
Lần Họp mặt nầy, trong chương trình có được những lời phát biểu đột xuất của tất cả Thầy Cô làm cho mọi người thêm nhiều cảm xúc vì Thầy Cô vẫn còn giọng nói và vóc dáng ngày xưa làm cho cựu học sinh hồi tưởng lại thời gian còn được lắng nghe lời Thầy Cô giảng dạy, được phát huy tư tưởng và sự hiểu biết để tinh túy đó vẫn còn mang theo trên con người của mình tới ngày hôm nay. Những điệu múa và những bài hát về quê hương, tình người và tuổi học trò mà trong đó có công khó của Cô Ngọc Khanh và Chị Xuân Mai K2 đã mang lại cho mọi người sự thaori mái. Rồi mọi người cũng phải vội vàng từ giả nhau để chuẩn bị cho Họp mặt lửa trại vào buổi chiều. Có những người không tham dự được lửa trại vì lý do thời gian và sức khỏe cũng làm cho cuộc hội ngộ và kỷ niệm 50 năm thành lập trường trở thành quá ngắn ngủi! Sau nầy, nếu có điều kiện mong là sẽ tổ chức được 1 ngày tiệc Họp mặt tại nhà hàng và 1 ngày cho picnic (như đa số các Trường khác) thì chúng ta sẽ có nhiều thời gian để chuẩn bị , nghỉ ngơi và bên nhau nhiều hơn…
Đi bộ trên một quãng xa rồi phải bước xoàn xoạt trên lớp cát biển dầy để tiến tới địa điểm Lửa trại là một điều mà tôi cảm thấy khó khăn với cái chân đau cả tháng nay thế mà tới nơi, tôi đã thấy Cô Ngọc Dung và Cô Ngọc Vinh ở đó đang thoải mái cười nói với nhau thì biết mình còn “dở” quá! Gần gủi với thiên nhiên và qua những trò chơi như thuở còn đi học mà khi xưa nhiều dịp mà mình đã đánh mất, thật là một cơ may hiếm có để chúng ta tìm lại tuổi thơ như thế nên tôi rất tiếc cho những ai đã không được tham dự. Khi xưa mình phải lễ mễ với Thầy Cô, giờ còn được các Cô giáo thân thương nô đùa kế bên và còn bị mình phạt mà vẫn vui vẻ làm trò “con või con voi” để mọi người phải cười ra nước mắt thì đúng là điều thật thân thiết và thú vị cho tình Thầy trò của bao nhiêu năm xa cách mà không bút mực nào tả hết được! Với những thức ăn ngon và cũng với sự góp mặt như lần trước của người quản trò duyên dáng là em trai của ĐSH Vô Chiêu đã làm cho không khí sinh hoạt luôn vui vẻ và náo động! Những người ngồi ngoài không muốn tham gia cũng dần dần bị lôi kéo vào vì sự “quá vui vẻ” của chúng tôi! Có thể nói là không có dịp nào để Thầy trò cùng cười lăn thoải mái bên nhau như thế! Thế rồi dù còn tiếc nuối nhưng giờ chia tay cũng đến, mọi người ngồi quây quần bên nhau qua ánh lửa tranh tối tranh sáng! Trong điều kiện như thế ai cũng có thể nói lên niềm tâm sự của mình để mọi người đều yên lặng lắng nghe với những tiếng nói nghẹn ngào và những ánh mắt long lanh! Thật là một buổi họp mặt khó quên! Có người mới dự lần đầu cũng mạnh dạn phát biểu “Từ nay xin hứa, dù vì lý do sức khỏe hay bận rộn cũng sẽ cố gắng có mặt trong tất cả những buổi Họp mặt của trường ta…” Trên đường về, Cô Vinh đã tâm sự:”Cô cảm thấy trẻ và khỏe hẳn ra…”
Không thấy mệt nhọc mà còn hăng hái hơn sau buổi lửa trại, chúng tôi lại dậy thật sớm để đi Tour như đã định. Qua những đoạn đường dài dẳng trên xe bus, chúng tôi có dịp ngắm cảnh và có nhiều thời gian chuyện trò tâm tình bên nhau. Đến Las Vegas là nơi không bao giờ ngủ và tràn ngập ánh sáng…dù đã có dịp đến viếng nhiều lần nhưng khi đi với những người thân thì tất cả đều lạ hơn! Chúng tôi cùng thưởng thức và chụp chung cho nhau những cảnh đẹp, và cũng không thể bỏ quên thời gian như những con người ở đây để có thể cùng tham gia mọi sinh hoạt theo lịch trình cùng với Thầy Trai, Cô Ngọc Dung và bạn bè. Điều rất mừng là Thầy, Cô và đồng môn không ai bị mệt hay bệnh nặng nửa chừng trong chuyến tour nầy! Cũng có chút tai nạn nhỏ cho vài người nhưng với nụ cười và sự khôi hài của Riu thì ai nấy đều cảm thấy nhẹ nhõm!...
Khi viếng Grand Canyon thì riêng nhóm chúng tôi có một bài học nhớ đời! Vì mê mải tìm cảnh đẹp và chụp hình mà bọn tôi 5 người bị lạc đường về! Đi về 1 đoạn quá xa thì tôi nhận thấy rằng không giống bận đi nhưng vì tôi còn lếch thếch đàng sau với cái chân đau nên không thể “la làng” hay “ra lệnh” cho 4 vị toàn là sư tỉ của tôi để đổi lối về. Lại có cả đoàn người khác đang đi về cùng một hướng với chúng tôi nên nghĩ là “đường nào cũng tới La Mã” đâu ngờ là có nhiều lối về khác nhau và họ đang về bến xe riêng của họ. Tới chừng thấy tới giờ phải tới bến Tour Bus của mình mà chúng tôi còn ở trong rừng nên cả bọn mới lội ra tìm đường cái và có địa điểm rõ ràng để đứng yên đó báo tin và chờ Bác tài xế đến đón như đã hứa. Đó là cách khoa học nhất khi đi lạc mà tôi cũng đã từng khuyên bảo học trò tôi. Nhưng có nhiều cell phone thì đôi khi lại làm chúng tôi bối rối thêm trong trường hợp nầy vì nhiều người thân quá lo lắng nên mỗi người nhận được những cú phone khác nhau! Khi nhận phone bảo là xe bus sẽ không đến đón và phải tự tìm đường về thì dù quá mệt và đau chân, chị Xuân Mai đã hoãng hốt bỏ guốc đi chân đất cương quyết trở lại đường cũ vào rừng để tìm lối về. Vì sợ Chị bị lạc một mình nên chúng tôi đành phải lê lết theo sau, may mà không ai bị xỉu giữa đường thì còn hại cho cả đoàn! Trời nắng như bốc lửa và nửa đường bị mệt quá Chị Mai định leo đại lên 1 xe bus lạ vì đi không nổi nữa, rồi sau đó tới đâu thì tới thì vừa kịp Bác tài đã tìm thấy chúng tôi để “Về với trường mình”! Biết là lỗi đi lạc là do 5 người chúng tôi nhưng vì thân nhau như trong gia đình, sau cơn hoảng hốt và bối rối, tôi có lên tiếng trình bày với chút than vãn và cũng được mọi người yên lặng lắng nghe với niềm chia sẻ và cảm thông! Có người không hiểu sao nở lên tiếng la lối và trách mắng nhưng đó là chuyện nhỏ vì chúng tôi đã có sự an ủi của đa số những người thật sự thương yêu và lo lắng cho chúng tôi! Lúc hoạn nạn sẽ thấy rõ tình người chung quanh; đúng như Trịnh Hội dù trẻ tuổi cũng có nhận xét sâu sắc trong cuốn Hội & Ngộ là chỉ khi “đụng chuyện”… , tính tình và bộ mặt thật… mới lộ ra!” Dù sao chúng tôi cũng phải xin lỗi cả đoàn vì đã làm phiền mọi người và đó cũng là một kinh nghiệm đáng quý để khi bị “lạc bầy” chúng ta cần bình tĩnh, yên tâm và hội ý nhau để có những giải pháp hữu hiệu chung không làm nhiều người phải bận lòng!
Dù tuổi già cũng sắp đến, nhưng qua cuộc Họp mặt nầy tôi nhận thấy mình cũng cần phải học hỏi thêm mãi cho đến chết… để khôn thêm mà “biết người, biết ta”! Cuộc Họp mặt cũng mang lại nhiều hạnh phúc vì tôi đã quen và thấu hiểu được nhiều vấn đề qua Thầy Cô, ACE, bạn bè thân thương…Xin cảm ơn Thầy Cô dù tuổi đời còn quá cao hơn học trò vẫn cố gắng, vượt mọi khó khăn để cùng tham dự! Xin cảm ơn tất cả mọi người đã bỏ công sức và mở rộng vòng tay để đón nhận nhau, giúp mỗi người có thể nhận chân ra nhau để sẻ chia những thâm tình, những cảm thông trong tình thân THTĐ-NHN-HĐ để được cùng vui vẻ và có thể quên đi mọi phiền não dù chỉ qua thời gian ngắn ngủi!
Một cuộc họp mặt khó quên! Mong gặp lại tất cả và nhiều hơn nữa trong kỳ Họp mặt tới…
Hồng Nhung K4
|