HỒNG HOANG
BUỒN TRÊN LÁ RỤNG

Những chiếc lá đã bắt đầu trở vàng,
Hay áo ai đang vàng màu lụa mỏng?
Phía trên cao, khung trời xanh lồng lộng
Ở lưng chừng, thấp thoáng bóng mây bay

Độ vào thu, nhánh cỏ lã hình hài,
Vẳng tiếng gió tưởng như lời tình tự
Chia giùm tôi trong nỗi buồn cô lữ
Nhặt giùm tôi những rơi rụng tả tơi

Đón tương lai bằng mơ ước đã vời
Nhìn dĩ vãng còn nhọc nhằn hơi thở
Chuyện tình yêu, chưa vay mà đã nợ
Gió giao mùa, chưa lạnh đã tái tê

Tiễn người đi, hay sẽ đón người về
Tôi cứ ngỡ lòng mình như ga nhỏ
Như bến sông, như căn phòng ở trọ
Chẳng được gì ngoài trống rỗng thênh thang

Từng mùa thu ngắm lá vàng
Từng nghe buồn đọng trên ngàn lá bay
Thu về lá rụng sân ngoài
Thân tôi chiếc lá lạc loài đã lâu