HỒNG HOANG
CHIỀU MỚI SANG THU

Thẩn thơ nhặt lá rơi trên cỏ Màu lá vàng chen giữa ngón tay Chậm bước theo từng con dốc nhỏ Trời đã sang mùa sao chẳng hay? Lưng đồi nhạt ánh tà dương đọng Vi vút rừng thông chạy ngút ngàn Xoãi cánh chim bay qua trời rộng Trong im lặng ngắm bóng thời gian Chân trời thấp thoáng làn mây trắng Ngỡ khói lam chiều lơ lững bay Quê nhà lâu lắm rồi xa vắng Gợi nhớ theo từng cơn gió lay Chiều nay có phải sầu lên mắt Thoáng nhớ ai, mà ai nhớ tôi? Thu về cho lá vàng rơi rắc Hay để lòng mình ngơ ngẩn thôi? Ngày vẫn chưa qua, sao bỗng tối Đêm đến rồi, sao lãng đãng mù Buốt giá dâng đầy từ muôn lối Lạnh lùng bóng lẽ giữa trời thu.