CHUYỆN TÌNH MÙA ÐÔNG
Hồi tưởng lại vào một thời xa trước
Em và anh cùng xóm, học cùng trường
Tuổi học trò thuở ấy thật dễ thương
Em mười lăm, còn anh vừa mười bảy
Anh ngày ấy thường gởi thơ trong vở
Bước theo em khi tan buổi học về
Áo trắng nhẹ bay, vai xỏa tóc thề...
Cười tủm tỉm: cái Anh này kỳ thế !
Thơ Anh viết hôm qua trong bài học
Cụ Nguyễn Du tả nét đẹp Thúy Vân
Đêm về mơ thấy người ngọc lại gần
Chợt thức giấc sao mà em giống thế !
Cũng với vẻ dịu hiền, thùy mị ấy
Em đã làm xao xuyến trái tim Anh
Ước mong sao cho mộng đẹp vun thành
Để được bước cùng em vui trọn kiếp
Và Em biết làm thơ từ dạo ấy
Tan trường về mình vẫn gởi cho nhau
Đời đẹp sao không vướng chút u sầu
Chiều chủ nhật đi Nhà thờ xem lễ !
Anh ngoan đạo, em là người ngoại đạo
Mình hẹn nhau ở cuối góc giáo đường
Em nhìn Anh, ôi! quá đỗi thẹn thùng
Anh âu yếm bảo...đưa tay làm dấu !?
Mùa Noel, mình thân hơn chút nữa !
Anh dìu Em nhẹ bước điệu slow...
Tay trong tay mà không nói nên lời.
Như chìm đắm...bản nhạc tình lãng mạn...
Ngày tháng đẹp êm đềm trôi như thế
Anh dạo đàn Em hát khúc tình ca
Vào những khi Anh thăm ghé qua nhà
Em vẫn tưởng tình yêu là hoa gấm
Mùa Đông sau Anh nói lời từ biệt
Mộng hải hồ vì sự nghiệp tương lai
Để mình em lặng lẽ đếm thương dài
Tan giờ học không còn ai chung bước
Chiều chủ nhật không còn ai đưa đón
ai đợi chờ bên góc giáo đường xưa
Gợi buồn thêm trời cũng đổ gió mưa
như muốn nói người đi là đi mãi...
Như than khóc tình yêu nhiều ngang trái
Xa nhau rồi Em vẫn nhớ về Anh
Phận làm con Em nuốt lệ, phải đành
bước sang ngang mà cõi lòng tan nát !
Lần về phép ghé nhà thăm mới biết
Em xa trường từ giã tuổi thơ ngây
Mang đau thương, ôm mối hận tình sầu
Anh lầm lũi ra đi không trở lại
|
Lại cũng vào một mùa đông lạnh giá
Tin đưa anh về lòng đất quê hương
Nhìn xe tang Em ngất lịm bên đường
Như vụn nát tim em thêm lần nữa
Rồi cứ đến Noel về lại nhớ
Tưởng bóng hình người cũ vẫn đâu đây
Vẫn bên Em theo suốt cuộc đời này
Và vẫn sống trong lòng em mãi mãi
KIM DUYÊN
12-12-2006
BÀI ĐÁP: NGUYỄN TAM
NGẬM NGÙI
Đọc lại chuyện tình thuở bút nghiên
Ngậm ngùi thương xót phận thuyền quyên .
Trai đang mười bảy, trai thanh tú
Gái độ tròn trăng, gái dịu hiền .
Sóng nước mang đi Trần Viết Hảo
Đường đời còn lại Phạm Kim Duyên.
Cao xanh ghen ghét chi trần thế
Chẳng để ai kia vẹn ước nguyền !
|