Kể Chuyện Xưa
Ngày xưa lúc em muời sáu tuổi
Khi anh vừa mới trọn đôi mươi
Mỗi ngày trên đuờng ta đi học
Những lúc gặp nhau chỉ mỉm cuời
Một buổi, mẹ anh nhờ mai mối
Giạm lời cho trẻ kết tơ hồng
Mẹ, ba em hỏi, em thẹn:
“Đi học chưa xong, sao lấy chồng!”
Anh kiên nhẫn về chờ thêm nữa
Đêm từng đêm cộng tháng, tính ngày
Em tung tăng áo màu ngà ngọc
Dáng học trò sách vở đầy tay
Rồi đến lúc em muời tám tuổi
Lời hẹn xưa nhớ lại bây giờ
Hình như… anh nghĩ em chưa lớn
Anh nghĩ tình em vẫn còn thơ
Tà áo trắng luợn lờ cánh buớm.
Buớc vô tư chậm buớc sân truờng
Thời gian qua, chắc không lâu nữa
Lỡ đợi chờ mỗi lúc mỗi thương
Ngờ đâu có kẻ từ xa lại
Pháo đỏ trãi đuờng đón ruớc em
Chợt biết anh ngỡ như nằm mộng
Ruợu mừng ai uống để mình say?
Em đi chiếc lá rơi thềm cũ
Anh đứng ơ thờ đội gió mưa
Em đi bắt đầu trang giấy mới
Anh ép hồn mình trong giấy xưa
Ngày xưa khi em muời sáu tuổi
Những lúc gặp nhau chỉ mỉm cuời
Ngày nay đuờng đời muôn vạn lối
Lạc mất nhau rồi, tuổi mấy mươi.
Hồng Hoang
|