BÀI XƯỚNG: Kim Duyên

KHÔNG DÁM YÊU ANH

Thật tình chẳng dám yêu anh
Rủi mà mộng đẹp không thành thì sao?
Tình yêu khó nói thế nào
Phải là giây phút ngọt ngào đắm say?
Hay là nghìn nỗi đắng cay
Kẻ đi người ở đêm ngày nhớ mong
Thế nên lòng mới dặn lòng
Đừng yêu ai để khỏi trông, khỏi chờ
Dù cho nhận lắm tình thơ
Đợi chờ vẫn mãi đợi chờ mà thôi
Khi yêu lòng những bồi hồi
Trong tim thổn thức, chơi vơi nỗi buồn
Khi đêm xuống lúc chiều buông
Nghe nguồn cảm xúc trào tuôn vơi đầy
Hồn thơ thật khó tỏ bày
Cô đơn em vẫn tháng ngày cô đơn!

BÀI HỌA: Quang Tuấn

CỨ VIÊC YÊU ANH

Em ơi cứ việc thương anh
Tin rằng mộng đẹp sẽ thành, chứ sao!
Tình yêu dù hiểu cách nào
Cũng là hương vị ngạt ngào dễ say!
Dù cho vừa đắng, vừa cay
Sao ta vẫn thích tháng ngày chờ mong?
Tình yêu là chuyện của lòng
Thương đau là thú đứng trông, ngồi chờ
Tình yêu đẹp tựa bài thơ
Đắm say trong khổ mong chờ mãi thôi!
Có yêu mới có những hồi
Mắt trong ánh mắt đầy vơi vui buồn
Em ơi giữ chặt đừng buông
Ngọn tình như suối tràn tuôn mạch đầy
Trăm năm, trời đã an bày
Phải đâu là chuyên một ngày giản đơn…

BÀI ĐÁP: Nguyễn Tam

MONG ĐƯỢC EM YÊU

Hôm qua ngồi đọc bài Thơ
Suốt đêm không ngủ vật vờ hồn đau.
Đã lòng nguyện với trời cao
Trăm năm tình nghĩa bên nhau mặn nồng .
Yêu thì chín đợi mười trông
Trăm thương ngàn nhớ thoát vòng được đâu
Nghĩ chi cho mắt em sầu
Lo chi,lỡ bạc mái đầu thì sao?
Biết chăng một mối tình đầu
Dệt bằng thơ mộng xin trao cho nàng .
Mà sao duyên phận bẽ bàng
Cho tình ta phải riêng mang một mình .
Chỉ chờ hai tiếng “Yêu Anh “
Cho ta được vẹn mộng lành ngàn năm .
Giờ đây trăng lạnh chiếu nằm
Biết đâu Hiệp Phố mà mong Châu về !