NGUYỄN DU


MẠN HỨNG

Bách niên thân thế ủy phong trần
Lữ thực giang tân hựu hải tân.
Cao hứng cửu vô hoàng các mộng
Hư danh vị phóng bạch đầu nhân.
Tam xuân tích bịnh bần vô dược
Táp tải phù sinh hoạn hữu thân.
Dao ức gia hương thiên lý ngoại
Trạch xa đoạn mã quý đông lân.

GIẢI NGHĨA :
Táp tải : ba mươi năm.
Trạch xa: xe trơn nhẵn, không có chạm
Đoạn mã : ngựa chỉ chạy được từng đoạn.
BÀI DỊCH 1 :

MẠN HỨNG

Trăm năm thân thế phó trời già
Nương náu bao ngày chốn hải nha.
Mộng đẹp gác vàng đà hết hứng
Danh hư đầu bạc chẳng buông tha !
Ba năm khổ bịnh vì không thuốc
Nửa kiếp lo đời bởi có ta.
Ngùi nhớ quê hương xa vạn dặm
Thẹn mình nhìn thấy bác lân gia.



BÀI DỊCH 2 :

MẠN HỨNG

Tấm thân phó mặc phong trần
Ven sông góc bể bao lần náu nương.
Công hầu mộng chẳng còn vương
Sao hư danh chẳng chịu buông thân già !
Ba năm mang bịnh nằm nhà
Thuốc thang không có, khổ là bởi thân.
Cố hương ngàn dặm ngùi trông
Thẹn mình nhìn bác đông lân thanh nhàn.

Nguyễn Tam


Đêm Thu

Trắng bạc màn sương Thu lạnh nhiều
Quanh thành cỏ dại mọc tiêu điều
Ánh đèn le lói đêm dằng dặc
Lỡ vận đa đoan tuổi xế chiều
Xa cách quê hương , đời lưu luyến
Phiêu bạt xứ người, sống cô liêu
Lạnh trời tôi nghiệp thân không áo
Đơn chiếc chiều tan dạ hắt hiêu

Lương Minh


Đêm thu

Sương trắng như hơi loang ngập thu
Bờ sông cây cỏ thêm buồn ru
Khơi đèn cho sáng đêm dài quá
Lỡ việc băn khoăn ngày tháng qua
Ngàn dặm núi sông luôn nhớ mãi
Bốn mùa mây cảnh rượu cùng thơ
Khổ thay trời lạnh không manh áo
Đâu tiếng nhà ai giặt buổi chiều!

Mao Nguyễn


Mạn Hứng

Nắng mưa phó mặc tấm thân già
Lữ khách ven sông sống xa nhà
Mộng đẹp lầu son nào đâu xá
Đời tàn tóc bạc sao chẳng tha!
Ba năm bệnh tật buồn không thuốc
Nửa cuộc phù sinh khổ thân ta
Nghìn dặm cố hương còn nhớ mãi
Tủi lòng khi thấy ohi1a đông gia

Nguyễn Thị Ánh Nga