SƠN CƯ MẠN HỨNG
Nam khứ Trường An vạn lý dư
Quần phong thâm xứ dã nhân cư
Sài môn trú tĩnh sơn vân bế
Dược phố xuân hàn lũng trúc sơ
Nhất phiến xuân tâm thiềm ảnh hạ
Kinh niên biệt lệ nhạn thanh sơ
Cố hương đệ muội âm hao tuyệt
Bất kiến bình an nhất chỉ thư
Nguyễn Du
Thanh Hiên Thi Tập
BÀI DỊCH:
Ở NÚI CẢM HỨNG
Trường An vạn dặm thẳng về Nam
Có kẻ ẩn cư giữa núi ngàn
Ngày đêm cửa im mây kín lối
Xuân về vườn lạnh trúc thưa hàng
Vầng trăng gợi nhớ lòng quê thắt
Tiếng nhạn khơi buồn ngấn lệ loang
Tin tức cố hương thư chẳng đến
Các em giời biết có bình an
NGUYỄN TAM
Xuôi Nam nghìn dặm bỏ Trường An
Vào chốn thâm sơn sống chẳng màng
Cửa đóng lặng im rào kín lối
Vườn xuân lạnh vắng trúc thưa hàng
Trăng quê in bóng lòng sầu nhớ
Tiếng nhạn sầu vương lệ chứa chan
Chờ đợi tin em sao chẳng thấy
Quê nhà chẳng biết có bình an?
ÁNH NGA
Trường An vạn dặm về phương Nam
Quy ẩn một người chốn núi rừng
Cửa đóng im lìm mây chắn lối
Vườn cây lạnh lẽo trúc lưa thưa
Dưới trăng một nỗi tình quê nhớ
Tiếng nhạn gợi sầu giọt lệ hoen
Không biết tin em nơi chốn cũ
Chẳng thơ sao hiểu có bình yên.
MÃO SƯ HUYNH
VÀO NÚI Ở NHỚ NHÀ
Kinh thành vạn dặm xuôi Nam,
Vào trong núi thẳm sống làm nhà quê.
Cửa ngày mây khóa bốn bề,
Vườn xuân cây thuốc bờ tre lạnh lùng.
Trăng tà một dạ tư hương,
Đầu mùa nhạn vẳng lệ buồn lúc xa.
Quê nhà trông ngóng em ra,
Tin thư chẳng thấy biết là sao đây!
NGUYỄN HƯNG
|