KIM DUYÊN

TÂM SỰ ÐỜI TÔI

1.TÌNH YÊU TUỔI NGỌC

Tuổi học trò đong đầy trong mắt biếc,
Nụ cười hồng vương nhẹ bờ môi thơm.
Tình bạn hồn nhiên, có lúc dỗi hờn.
Đôi bím tóc trên bờ vai thon thả.

Những kỷ niệm của một thời êm ả
Áo trinh nguyên , thấp thoáng buổi hẹn hò.
Rồi chiều nao biết rung động mộng mơ.
Tình Yêu Tuổi Ngọc ấp e , chờ đợi .

Ta bên nhau trải hoa vàng trên lối.
Như uyên ương liền cánh cõi thiên đường,
Biết nói gì cho đủ nghiã yêu đương.
Quyện thêm vị ngọt mềm hơi thở ấm.

Bao dấu yêu của cuộc tình hoa gấm.
Thật dịu hiền như cỏ lá mùa Xuân.
Với ước mơ nhỏ bé lại thật gần.
Sao trời nỡ xui duyên ta cách trở!

Để tình yêu chỉ còn là nỗi nhớ.
Người ra đi biền biệt mấy dòng sông.
Nước mắt tuôn rơi đẫm ướt khăn hồng.
Tan nát con tim , ai nào có biết!

Chỉ còn laị với bao niềm nuối tiếc,
Trong khói sương nghe vọng tiếng đàn anh.
Mang dư âm thương xót mộng không thành.
Em vẫn sống với niềm đau muôn thưở


2. TÌNH XÓT XA.

Thôi thế tình ta cách biệt rồi
Trăm thương ngàn nhớ cũng đành thôi
Đường về lặng lẽ riêng mình bứơc.
Nào biết ra sao được chuyện đời.

Lững lờ mây gió thoảng qua mau
Giấc mộng chiều Xuân đã úa sầu.
Đôi ngả, đôi đời xa vạn nẻo.
Xin người đừng trách giận gì nhau.

Ôm ấp làm chi chuyện não lòng.
Cuộc đời mới có đổi thành không.
Tình yêu cũng sẽ là như thế.
Trong cõi vô thường chớ đợi mong.


3. TÌNH ĐÃ VỤT BAY

Giọt buồn thắm ướt đôi mi,
Tình yêu trót đã bay đi mất rồi!
Ngày nào ngọt lịm bờ môi
Giờ đây khoảng cách xa vời lòng ta.
Những lời hò hẹn chưa xa.
Xui chi nên nỗi lệ sa , hỡi người ?
Lao vào biển sóng chơi vơi,
Tay trần chẳng giữ nổi rồi thuyền yêu.
Vườn Xuân lặng ngắt tiêu điều.
Hương Xuân đâu nữa , qụanh hiu nỗi sầu!

21.4.2007


4. TÌNH NHỚ.

Dẫu là tình vẫn đẹp như thơ.
Sao để cho ai mỏi mắt chờ.
Nhạc góp tình thơ ru điệu nhớ.
Trăng vàng ước mộng đẹp duyên mơ.


5. TÌNH ĐAU

Lòng còn vương vấn hỏi vì đâu,
Nỡ để cho nhau tủi phận sầu ?
Cũng biết không mong gì gặp lại.
Riêng mình ôm mối hận tình đau!


6. QUÊN ĐI

"Quên Đi" một cuộc tình sầu ,
Cho dù lòng có khổ đau thế nào.
Đừng nên trách hỏi vì sao,
Để mà nước mắt tuôn trào người ơi!
Cũng là duyên số do TRỜI,
"Quên đi" sẽ thấy thảnh thơi cuộc đời.
Buồn thì dạo cảnh Thơ chơi.
Bao nhiêu sầu đắng chôn vùi " Quên Đi"