Thơ Viên Thu



Rượu đời

Tình đã bay đi mất,
Như cơn gió đông qua.
Hãy lau khô giọt lệ,
Hoen ướt trên má ngà.

Hoa tầm xuân vẫn nở,
Nắng vẫn vàng đấy thôi.
Em cớ chi sầu muộn,
Cho đất trời chơi vơi

Con chim kia mách lẻo
Chén rượu trần nồng say
Nào mấy ai đã nếm
Mà lòng chẳng đắng cay


Mong manh

Được,có trần gian thật mỏng manh
Chuyện xưa sương khói mộng ngày xanh
Cầm bằng gió thổi tình bay mất
Đời vắng nhau thôi, thế cũng đành


Đất khách.

Ráng vàng rực rỡ chân trời thẳm,
Bọt sóng tung mù cánh hải âu.
Biển vắng mưa mờ đầm bãi cát,
Đê cao gió cuốn -giạt ngàn lau.
Điệu đàn đất khách buồn da diết,
Chén rượu quê nhà nhớ hắt hiu.
Hồng lá rừng phong, thu đã chớm
Chim di ríu rít, bóng chiều xao.

Hà Lan (vào thu 2007)