Sống đời bình an

SỐNG ĐỜI BÌNH AN
Lê Tấn Tài

Có những ngày, ta chợt bâng khuâng tự hỏi: Phải chăng hạnh phúc là một bầu trời xanh vô tận, hay chỉ là khoảng lặng nhỏ nơi góc tâm hồn? Hạnh phúc có phải là khi nắm trọn trong tay những gì mình mong ước, hay khi lòng mình không còn những dằn vặt đong đầy vướng bận? Có phải hạnh phúc là đỉnh cao chói lọi phía chân trời, hay ẩn mình trong hơi thở ấm áp của những buổi sớm mai bình dị?
Hạnh phúc, tựa như một làn sương mỏng, không nằm ở điểm đến xa xôi, mà len lỏi trong từng bước chân ta đi. Nó là tiếng thì thầm của thời gian, là nhịp rung tinh khôi của đất trời khi ta sống chậm lại. Một tách trà sớm nghi ngút hương, một cơn gió thoảng qua như lời chào e ấp, một đóa hoa nở bên thềm vội vã khoe sắc – những mảnh ghép tưởng chừng nhỏ bé ấy, nếu lòng ta đủ tĩnh lặng để đón nhận, sẽ hóa thành bản giao hưởng của bình yên. Đừng vội vã chạy theo nhịp đập hối hả của thế gian, cũng đừng mải mê so đo hơn thiệt, bởi mỗi khoảnh khắc đều mang trong mình vẻ đẹp riêng, như những nốt nhạc lặng thầm tạo nên bản tình ca cuộc đời.
Hãy bớt bỏ những mong cầu, để làm đầy thêm trang sách biết ơn. Đừng đuổi theo những gì ngoài tầm với, cũng đừng để lòng trĩu nặng bởi những điều chưa đạt được. Hạnh phúc chẳng phải là chiếc bình đầy tràn, mà là ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ những gì ta trân quý. Khi biết đủ, lòng sẽ an, bình yên sẽ đến tựa như nắng mai, nhẹ nhàng đánh thức tâm hồn.
Sống, là sống thật với chính mình. Ta sinh ra không phải để trở thành bản sao của ai đó, cũng không phải là bản sao mờ nhạt của những kỳ vọng. Mỗi người là một vì tinh tú riêng biệt, một khúc ca độc đáo, một hành trình không lặp lại. Chỉ khi ta dám là ta, sống đúng với những gì tâm hồn mình khao khát, ta mới thực sự chạm được vào bình yên. như cơn mưa mùa hạ, tưới mát những khát khao cháy bỏng trong tim.
Hãy nuôi dưỡng tâm hồn như chăm sóc một đóa hoa. Đọc một trang sách hay triền miên cảm xúc, lắng nghe một bản nhạc dịu dàng ru hồn vào cõi mộng , ngắm nhìn những vì sao thì thầm trên bầu trời đêm – đó là những món quà giản dị, nhưng đủ sức xoa dịu những vết xước của thời gian.
Rồi sẽ đến lúc, ta học cách buông bỏ. Không phải mọi thứ đều mãi mãi thuộc về ta, cũng như không phải ai cũng cùng ta đến cuối con đường. Có những điều càng giữ chặt, thì càng tựa như cát trong nắm tay, vụn vỡ từng hạt. Hãy để chúng trôi đi nhẹ nhàng, như cánh bèo lững lờ trên sóng, như mây trời lãng du theo gió.
Một đời an nhiên, không thể thiếu đi tình yêu thương. Hãy trao cho nhau những cái ôm khi trái tim còn đập, nói lời chân thành khi đôi môi còn ấm, và yêu thương khi cơ hội vẫn còn đó. Hạnh phúc không chỉ là những gì ta nhận được, mà còn là những gì ta trao đi. Một nụ cười, một cái nắm tay, một lời động viên – đôi khi đó chính là những điều làm nên ý nghĩa của cuộc đời.
Và rồi, hãy sống đơn giản. Giản dị trong từng suy nghĩ, nhẹ nhàng trong từng lựa chọn. Khi ta không còn đeo bám những gì không thuộc về mình, khi ta không còn tranh giành những thứ phù du, bình yên sẽ đến tự nhiên như hơi thở.
An nhiên không phải là tìm kiếm một bến bờ không sóng gió, mà là giữa biển động, ta vẫn giữ được sự tĩnh lặng trong tim. Hạnh phúc không phải là đợi chờ một viễn cảnh hoàn hảo, mà là dám yêu thương ngay cả khi cuộc đời còn nhiều vết nhăn.
Vậy nên, nếu có thể, hãy sống một đời thật nhẹ nhàng như áng mây thong dong trên bầu trời rộng, như dòng suối lặng lẽ chảy qua những cánh đồng xanh. Nhẹ nhàng, tự tại, và đong đầy. Một cuộc đời bình yên không phải là điều xa xỉ – mà là sự lựa chọn mỗi ngày, của chính ta.
San Jose, đầu xuân 2025

Có thể là hình ảnh về 1 người
 
 
 

Tai Le

Giáo Sư

You may also like...

Leave a Reply