Có còn dệt mộng đêm nào trăng sao
Bốn mươi năm chẳng tin nhau
Tóc xanh giờ đã đổi màu gió sương
Theo Ngọ về
Có cậu be bé thầm thương một nàng
Đi về chung lối chung đàng
Cô bé đi trước còn chàng theo sau
Vì cậu chẳng biết bắt đầu làm sao!
Hai xe một trước, một sau
Lên dốc, xuống dốc, khi mau, khi ngừng
Cố lên một tí, nhưng chừng … khó ghê
Một hôm trên quãng đường về
Xe nàng ngon trớn, đang đi bỗng ngừng
Làm quen, cái dịp, không chừng là đây?
Cô nàng dừng lại loay hoay
Sửa cái vạt áo đang bay, rồi cười …
Chân tay thừa thãi, miệng cuời ngẩn ngơ
Làm sao? đạp tới hay chờ?
Ngàn năm một thủa, bây giờ làm sao?
Cho con biết phải làm sao bây giờ ?
Cậu như chợt tỉnh cơn mơ
Quẹo vội lên ngõ nhà thờ … bên kia!
Bốn mươi năm lẻ, “người kia” thế nào ?
Vô Chiêu
Tháng 11, 2008
Mạn đàm:
Xin đừng thắc mắc nhân vật trong câu chuyện này là ai. Đây có thể chỉ hoàn toàn là tưởng tượng ! … nhưng chắc cũng có vài phần diễn tả được tâm trạng của các cô cậu mới lớn ngày đó !! mà các cô lúc nào cũng lớn trước tuổi và các cậu vẫn mãi khù khờ !
Uớc gì những thơ ngây ấy vẫn còn mãi trong ta
Anh Vô Chiêu ơi ! sau bốn mươi năm lẻ, người kia có thế nào cũng mải mải là hình ảnh lung linh cũa ước mơ, nàng Ngọ cứ hồn nhiên đi, về để những gả khù khờ được “lết bánh “hay thình lình quẹo cua. Rất lâu rồi mới gặp lại được nét thơ ngây. Chúc anh nhiều sức khỏe, làm nhiều thơ học trò nửa nha .
Ngày xưa ….dường như tất cả bắt đầu bằng 2 từ ngày xưa đều rất đẹp và xa vời phải không ? Nghiệp nhỉ !!!
Chuyện ngày xưa của Nghiêp ra sao ? kể cho nhau nghe đi 🙂
Thân