VN Lịch sử trường thi – Phần 5
VIỆT NAM LỊCH SỬ TRƯỜNG THI – PHẦN 5
Các bạn thân mến,
Ở trang lịch sử Việt Nam thời cổ đại, có hai giai đoạn cần chú ý, thứ nhất là thời điểm bắt đầu ngàn năm bị trị, thứ hai là thời điểm kết thúc nỗi nhục nhã của dân tộc Việt Nam.
Thời điểm bắt đầu thời kỳ nô lệ, tôi đã trình bày ở phần hai của loạt bài nầy. Hôm nay đến thời điểm kết thúc. Kết thúc thế nào? Ai có công cởi xiềng xích cho dân tộc ta? Xin mời các bạn xem tiếp phần 5 của Việt Nam Lịch Sử Trường Thi.
Bọn quan Đường ác hơn đời trước,
Ai đứng lên ắt được lòng dân.
Có người toan lập đạo quân,
Mới vừa nghe tiếng, xa gần biết tên.
Mai Thúc Loan đứng lên khởi nghĩa,
Tại Hoan Châu nơi địa phương nhà.
Là người dũng sĩ tài ba,
Mang bầu nhiệt huyết đúng là tài danh.
Mai Hắc Đế tên thành như vậy,
Vì mặt Ngài trông thấy đen sì.(570)
Sức Ngài khó có người bì,
Chí Ngài dũng cảm sá gì gian nan.
Lòng mong muốn giang san tự chủ,
Ngài xây thành chống lũ xâm lăng.
Quân mình chiến đấu rất hăng.
Nhưng không được mạnh cho bằng địch quân.
Ngài thất thế lại thân lâm bệnh.
Chí do mình nhưng mệnh do trời.
Xuôi tay nhắm mắt lìa đời.
Ra đi Ngài để người người tiếc thương. (580)
Ngài chết đi, quan Đường đã thắng,
Nên bắt dân thuế nặng sưu cao.
Đời dân càng bị lao đao.
Quan Tàu càng ác khác nào yêu tinh.
Thái thú Cao Chính Bình sang trị.
Hắn hung tàn cũng tỉ hùm beo.
Thương dân lâm cảnh ngặt nghèo,
Phùng Hưng khởi nghĩa, dân theo ào ào.
Đô hộ phủ dân vào chiếm cứ.
Thái thú kia tự tử xong đời. (590)
Nhưng rồi dân phải lệ rơi.
Phùng Hung bệnh nặng hồn rời xác thân.
Dân lập miếu ân cần cúng vái,
Gọi tên ngài Bố Cái Đại Vương.
Kính yêu lui tới miếu đường,
Xem như cha mẹ khói hương không tàn.
Con của Ngài, Phùng An nối nghiệp,
Nhưng chí không hào hiệp hùng cường.
Nhân dân quyết giữ quê hương,
Mọi người quyết chống Bắc phương đến cùng.(600)
Vua nhà Đường đùng đùng giận dữ,
Truyền đại binh được cử đưa sang.
Phùng An sợ hãi xin hàng,
Dân mình lại bị ngoại bang đè đầu.
Bây giờ phương Giao Châu tây bắc,
Bỗng nổi lên bọn giặc hung hăng,
Là quân Nam Chiếu xâm lăng,
Tràn vào cướp phá đến hằng thập niên.
Chúng gieo rắc khắp miền đại họa.
Cướp, giết người, phóng hỏa đốt nhà.(610)
Thảm thay cuộc sống dân ta,
Dương gian mà tựa như là âm cung.
Bọn Nam Chiếu sau cùng bại trận,
Khi người Tàu chuyển vận binh sang.
Cao Biền là tướng đường hoàng,
Võ biền lại thuộc vào hàng văn nhân.
Đuổi giặc xong đích thân cai trị,
Ngồi ngôi cao bố thí lòng nhân.
Trị dân khuya sớm ân cần,
Khiến mình cũng được đỡ phần đắng cay.(620)
Vài năm sau thì thay đổi cả,
Cao Biền đành từ giã về Tàu.
Dân ta bèn nói với nhau:
Cao vương làm giảm nỗi đau cho mình.
Bên Trung quốc, tình hình đại loạn,
Triều đình suy không quản biên cương.
Chẳng cần xin lệnh vua Đường,
Dân ta cử một đồng hương của mình.
Khúc Thừa Dụ tính tình hào phóng,
Chính là người được trọng trong vùng. (630)
Nhân dân ước muốn vô cùng,
Có người cai trị cùng chung giống nòi.
Tiết độ sứ, Khúc xin chấp nhận,
Vua Đường đành phải thuận cho xong.
Ba đời họ Khúc nối dòng,
Đến phiên Thừa Mỹ lâm vòng tai ương.
Có chiếu chỉ vua Đường đưa lại,
Bảo nước mình buộc phải thuộc Tàu,
Lo mà thu xếp cho mau,
Địa đồ, sổ sách trước sau chu toàn.(640)
Khúc Thừa Mỹ mưu toan chống lại.
Quân Tàu sang, bị hại tức thì.
Ba đời công sức còn chi,
Bao năm dấy nghiệp vứt đi cả rồi.
Mộng tự chủ, đành thôi, bỏ dở.
Khi quan Tàu lại trở sang đây.
Tham tàn bóc lột tràn đầy,
Nhân dân căm hận cả bầy Bắc phương.
Một anh hùng tên Dương Diên Nghệ.
Thề quyết tâm bảo vệ dân mình.(650)
Ra công lập một đạo binh,
Đánh quân Tàu phải hoảng kinh chạy dài.
Được sáu năm đem tài trị nước,
Nhân dân mình cũng được bình yên.
Nhưng Kiều Công Tiện tham quyền,
Mưu sâu sắp đặt giết liền họ Dương.
Ông Ngô Quyền, tướng đương phục vụ,
Đã xuất quân vì chủ báo thù.
Tên Kiều Công Tiện thiệt ngu,
Cho người qua gọi Tàu phù tràn qua.(660)
Tên phản quốc quả là đê tiện,
Vì lợi riêng, kêu viện binh Tàu.
Ngô Quyền quyết định rất mau,
Trước trừ đứa phản rồi sau giữ nhà.
Phái người đi gần xa khắp nước,
Tên đê hèn trốn được chẳng lâu.
Ngô Quyền cho lệnh chặt đầu,
Giết tên phản quốc ngõ hầu rảnh tay.
Vua Nam Hán chớp ngay cơ hội,
Cử quân sang hỏi tội Ngô Quyền.(670)
Vua Tàu ban lệnh trước tiên,
Hoằng Thao thái tử với tiền quân đi.
Đại quân Hán oai nghi đội ngũ.
Trực tiếp do Hán chủ theo sau.
Hoằng Thao muốn tiến cho mau,
Đã cho chuẩn bị đoàn tàu chở quân.
Tin tình báo quân tuần đưa lại.
Ngô Quyền thề đánh bại quân Tàu.
Bạch Đằng sông rộng nước sâu.
Cắm ngầm cọc nhọn bịt đầu sắt xong.(680)
Quân Hoằng Thao xung phong lướt tới,
Lúc thủy triều vừa mới lên cao.
Quân mình chận đánh ào ào.
Đợi cho triều xuống thì đào tẩu ngay.
Bao cọc gỗ ló bày sắt nhọn,
Đâm lủng thuyền cả bọn Tàu ô.
Quân mình quay lại nhào vô,
Vung gươm loạn xạ tha hồ chém đâm.
Nước Bạch Đằng đầm đầm sắc đỏ,
Vạn quân Tàu đã bỏ mạng rồi.(690)
Hoằng Thao bị chém đứt đôi,
Hán Vương khóc rống, thế thôi, rút về.
Sau chiến thắng, mọi bề ổn cả,
Tướng Ngô Quyền cảm tạ đất trời,
Hịch truyền đi khắp nơi nơi,
Lập nên ngôi báu sáng ngời công danh.
Tiền Ngô Vương trở thành vương hiệu,
Bước lên ngai vinh diệu biết bao.
Một ngàn năm lẻ thuộc Tàu,
Bạch Đằng chấm hết tự hào lắm thay.(700)
Quê hương mình từ nay tự chủ,
Không còn là huyện phủ Bắc phương.
Con dân nước Việt phải tường,
Chính Ngô Quyền đã khai đường tự do.
Đuổi Tàu rồi hết lo xâm lấn,
Vị anh hùng tiếp nhận ngôi liền.
Triều Ngô, tức vị đầu tiên,
Cho nên sử gọi là Tiền Ngô Vương.
Cổ Loa nơi triều đường thiết lập,
Là kinh đô triệu tập bá quan.(710)